Chương 1065
Lục Kiến Thành lập tức ý thức được ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong câu nói này: “Nói cho rõ ràng, cô có ý gì?”
“Kiến Thành, tôi dám cá với anh, nếu tôi không tiết lộ, thì anh cả đời này cũng sẽ không bao giờ tìm thấy Nam Khuê, nhưng chỉ cần anh đồng ý với điều kiện của tôi, tôi có thể để cô ta an toàn xuất hiện trước mặt anh.”
“Điều kiện gì?” Lục Kiến Thành lạnh lùng hỏi.
“Điều kiện rất đơn giản, anh cũng biết đấy, cả đời này em chỉ mong có thể kết hôn với anh. Đây là ước nguyện cả đời của em, chỉ cần anh đồng ý cưới em, em bảo đảm Nam Khuê sẽ an toàn!”
“Nếu như tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy thì xin lỗi, thứ anh gặp lại chỉ là một xác ba mạng người.”
“Anh không cần vội trả lời em, anh vẫn còn thời gian để suy nghĩ, nhưng nhớ cho kĩ, em chỉ cho anh một ngày cuối cùng nữa thôi.”
Nói xong, Phương Thanh Liên liền cúp máy.
Sau đó cô ta rút sim điện thoại, ném xuống bồn cầu.
Một ngày, 24 giờ.
Lục Kiến Thành huy động toàn bộ lực lượng của mình.
Anh cũng đã lục tung hết tất cả những nơi Phương Thanh Liên có thể đến, và tìm hết một lượt.
Thế nhưng, vẫn là tìm không ra.
Đêm đen yên tĩnh.
Đồng hồ chỉ đến số 11, và đã là 55 phút rồi.
Cũng có nghĩa là anh còn năm phút cuối để suy nghĩ.
Năm phút dằn vặt;
Năm phút của sự lựa chọn khó khăn.
Khi đồng hồ đã điểm 12 giờ đêm.
Lục Kiến Thành thông qua số điện thoại mà lúc đó Phương Thanh Liên để lại, gọi cho cô ta.
Câu trả lời của anh rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: “Được, tôi đồng ý với cô!”
Đầu dây bên kia khựng lại giây lát, Phương Thanh Liên như thể nghe được thứ gì đó ngọt ngào, ha ha cười lớn.
Bởi vì nụ cười của cô ta quá khoa trương, giống như một người điên vậy.
“Ha ha ha, ha ha ha.” Phương Thanh Liên lớn tiếng cười: “Lục Kiến Thành, em biết mà, em biết là anh nhất định sẽ thỏa hiệp mà.”
“Rất tốt, năm phút nữa, em sẽ để anh call video với Nam Khuê, nhớ kỹ, chỉ khi Nam Khuê càng đau khổ, càng khó chịu, càng thất vọng, em mới đảm đảm cô ta an toàn.”
“Nếu như chỉ cần để cô ta biết được, anh vì cứu cô ta nên mới đồng ý lấy em, vậy xin lỗi, em sẽ lập tức tiễn cô ta và hai đứa bé lên đường.”
“Được, tôi biết.”
Lục Kiến Thành gật đầu, âm thanh trở nên nặng nề.