Chương 1073
Lúc này, thanh âm của người chủ trì lại vang lên: “Chú rể, cậu có bằng lòng…”
Lời của ông ta lại bị Phương Thanh Liên cắt ngang lần nữa: “Không cần hỏi, anh ấy cũng bằng lòng.”
Tiếp theo là đeo nhẫn cưới.
Phương Thanh Liên cầm chiếc nhẫn cưới trong tay và cẩn thận đeo cho Lục Kiến Thành.
Vẻ mặt của Lục Kiến Thành trong cả quá trình đều rất bình tĩnh, tựa như mặt hồ không có gió.
Bình tĩnh, phải để cho người khác hoàn toàn không đoán được nội tâm của anh, rốt cuộc là đang vui hay đang giận?
Thật ra, anh chỉ đang chờ đợi.
Chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên, chờ Lâm Tiêu gọi báo.
Đeo nhẫn xong, giọng nói của người chủ trì cũng vang lên theo: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Sau đó, Nam Khuê nhìn thấy Phương Thanh Liên điên cuồng nhào tới.
Đột nhiên, phát sóng trực tiếp trên điện thoại trước mặt bỗng dừng lại.
Không nhìn thấy gì nữa.
Mà ở phía bên này, khoảnh khắc môi của Phương Thanh Liên sắp chạm vào, Lục Kiến Thành liền đẩy cô ta ra.
Ngay sau đó, điện thoại của anh chợt đổ chuông.
Lục Kiến Thành lập tức nghe điện thoại, giọng run run, sốt ruột hỏi: “Tìm thấy chưa?”
“Tổng giám đốc Lục, tìm thấy thiếu phu nhân rồi.”
Nghe thấy vậy, Lục Kiến Thành thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, ngay sau đó, giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên: “Nhưng tình trạng của thiếu phu nhân không tốt lắm, bị chảy rất nhiều máu, có thể sẽ bị sinh non.”
“Gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức chạy ra ngoài như điên.
Nhưng khi anh bước chân đến gần cửa, chuẩn bị đi, thì đột nhiên, giọng nói của Phương Thanh Liên từ phía sau vang lên: “Kiến Thành, nếu anh dám tiến thêm một bước nữa, em đảm bảo, kiếp này anh sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Nam Khuê nữa.”
“Cô nhầm rồi, tôi đã tìm thấy cô ấy.”
Nói xong, Lục Kiến Thành tiếp tục đi ra ngoài.
“Hả… Vậy sao?”
Giọng nói của Phương Thanh Liên vừa rơi xuống.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn, chiếc đèn chùm trên trần nhà rơi xuống đất.
Là âm thanh của tiếng súng.
Lục Kiến Thành chậm rãi quay đầu lại, Phương Thanh Liên đang cầm một khẩu súng, nòng súng hướng vào tim anh.
Tay của Phương Thanh Liên đặt trên cò súng , ánh mắt lạnh lùng kiên quyết: “Lục Kiến Thành, em ra lệnh cho anh không được phép đi, nếu không, em sẽ giết anh.”
“Khuê Khuê sinh non, cho dù hôm nay có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải đến chỗ cô ấy, Phương Thanh Liên, cô không thể ngăn cản được tôi đâu.”