CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1075

Tuy nhiên, anh vẫn đứng vững và nhất quyết bước nốt chân kia qua cửa khách sạn trước khi ngã xuống đất.

Trong phút chốc, toàn thân anh đều là máu.

Máu từ ngực anh chảy xuống, chẳng mấy chốc dưới chân anh đã xuất hiện một vũng máu.

Lúc này, Phương Thanh Liên ngã quỵ quỳ trên mặt đất, khóc như xé ruột gan: “Tại sao, Lục Kiến Thành? Tại sao anh thà chết cũng vẫn muốn đi gặp cô ta?”

“Anh yêu cô ta như vậy sao?”

“Em đã nói rồi, cái gì em không đạt được em thà phá bỏ đi, nếu người anh cần là cô ta, thì đừng trách em vô tình.”

Lúc này, tiếng xe còi cảnh sát vang lên, càng lúc càng gần bọn họ.

Ngay sau đó, cảnh sát chạy như bay vào trong khách sạn.

Nhìn thấy bọn họ, Phương Thanh Liên đã không còn bất kì ý nghĩ chống cự hay chạy trốn nữa.

Cô ta ném khẩu súng xuống, cả người ngã quỵ xuống đất.

Cảnh sát tiến vào, nhanh chóng còng tay cô ta và áp giải cô ta lên xe cảnh sát.

Khi đi qua cửa, cô ta đã nhìn thấy rõ Lục Kiến Thành.

Cả ngực anh toàn là máu, màu đỏ tươi, nhuộm đỏ chiếc áo trắng trong bộ âu phục.

Một màu đỏ nhìn thấy mà đau lòng.

Anh nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi không còn chút máu nào.

Nhìn dáng vẻ đó như thể anh sắp tắt thở.

Trái tim của Phương Thanh Liên đột nhiên thắt lại, đau xé ruột gan.

Cô ta thở d0c và hét lớn: “Lục Kiến Thành, tỉnh lại đi, anh tỉnh lại cho em, đừng giả chết.”

“Em nói cho anh biết, cho dù anh có chết thật, cũng là chết dưới tay em, em chỉ cảm thấy tự hào, chứ sẽ không cảm thấy đau lòng.”

Lúc này, đôi mắt đang nhắm nghiền của Lục Kiến Thành nhẹ nhàng mở ra: “Vậy thật đáng tiếc, không thể để cô toại nguyện được rồi, tôi nhất định sẽ sống tiếp.”

Khuê Khuê vẫn đang sinh em bé, tính mạng của cô và đứa bé như đang treo bởi sợi chỉ, anh làm sao có thể xảy ra chuyện lúc này được?

Không thể.

Anh phải đi gặp Khuê Khuê.

Người ta nói rằng khi em bé chào đời, ai là người đầu tiên bế em bé thì sau này em bé lớn lên sẽ giống người đó.

Anh trước giờ không tin vào mấy chuyện mê tín đó.

Thế nhưng lần này anh lại tin.

Vì vậy, anh phải là người đầu tiên bế đứa bé ra khỏi phòng mổ.

Phương Thanh Liên không ngừng lắc đầu: “Đừng trách em, nếu có trách chỉ có thể tự trách bản thân anh. Rõ ràng người anh yêu trước kia là em, kết quả anh lại thay đổi đi yêu Nam Khuê, đều là do anh bạc tình.”

Nụ cười hiện lên trên đôi môi nhợt nhạt của Lục Kiến Thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi