Chương 1090
Thời gian trước cửa phòng phẫu thuật như dài đằng đặc.
Mấy chữ “xuất huyết nhiều” đó vô cùng đáng sợ.
Thiếu chút nữa, còn thiếu một chút nữa…
Chuyện mấy tiếng trước giống như một bộ phim vậy, một bộ phim buồn, anh ấy cũng không dám nhớ lại.
“Lục Kiến Thành, Khuê Khuê không muốn gặp anh, anh đi ra ngoài cho tôi.” Chu Tiễn Nam nghiêm túc nói.
Nhưng Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Không, cô ấy là vợ tôi, tôi nhất định phải ở cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
Kiếp này dù cô có sống hay chết thì anh cũng sẽ đều ở cạnh cô, sẽ không rời đi dù chỉ nửa bước.
“Anh không có tư cách ở cạnh cô ấy, cửa đang mở, anh lập tức ra ngoài.” Lần này Chu Tiễn Nam hoàn toàn không muốn tính toán với Lục Kiến Thành.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi.” Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt Chu Tiễn Nam, không chsut sợ hãi nào nói.
Chu Tiễn Nam cũng vô cùng nghiêm túc: “Tôi nói lại lần nữa, anh lập tức rời đi, nếu không tôi không ngại dùng vũ lực.”
Nhưng anh ấy vừa dứt lời, Lục Kiến Thành còn chưa lên tiếng, y tá đứng sau anh đã không nhịn được mà nói.
“Anh không thể lại lần nữa ra tay đánh người, anh không thấy người ta là một bệnh nhân, vẫn còn bị thương sao? Anh ấy vừa làm phẫu thuật xong, thuốc tê vẫn còn chưa hết nữa.” Y tá tức giận bất bình nói.
Chu Tiễn Nam cười lạnh: “Vậy sao? Vậy còn không mau về nghỉ ngơi đi, không nên ở chỗ này làm trễ nải thời gian nghỉ ngơi quý giá của anh nữa.”
Lúc này Lục Kiến Thành xoay người, nhìn y tá đứng sau lưng mình: “Cảm ơn, cô có thể đi được rồi.”
Nói rồi anh đứng lên ngồi xuống ghế chờ.
Đẩy xe lăn về phía y tá.
Cô gái kia lo lắng cho tình hình của anh, do dự không nhúc nhích.
Lục Kiến Thành lại nói: “Ở đây không còn chuyện của cô nữa, đối với chuyện gây rắc rối cho cô, tôi sẽ cho người đến xin lỗi.”
Anh đã nói như vậy rồi, y tá chỉ có thể đẩy xe lăn rời đi.
Trong chớp mắt, căn phòng chỉ còn Chu Tiễn Nam và Lục Kiến Thành.
Anh nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Tôi biết, bây giờ tôi nói gì anh cũng không tin, cũng sẽ không nghe tôi giải thích, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, tôi yêu Khuê Khuê, tôi yêu cô ấy bằng cả sinh mạng của tôi, tôi chưa từng bỏ rơi cô ấy.”
“Bây giờ, chỉ cần cô ấy ở trong căn phòng bệnh này, mặc dù cô ấy sống hay chết tôi cũng đều ở bên cạnh cô ấy, tuyệt đối không rời đi một bước.”
“Nếu như anh cảm thấy tức giận, nhất định muốn ra tay, hoặc là muốn đánh tôi một trận mới hả giận, được, có thể, tôi để cô đánh, hơn nữa tuyệt đối không đánh trả.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành đứng trước mặt Chu Tiễn Nam, nhắm hai mắt lại.
Chu Tiễn Nam siết chặt nắm đấm, tiếng khớp tay vang lên răng rắc.
Nhìn gương mặt của Lục Kiến Thành, nắm đấm của anh ấy vung lên.