CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1102

Mười phút sau, Chu Tiễn Nam đang định gõ cửa.

Đột nhiên, cánh cửa bên trong mở ra.

Lần này, Lục Kiến Thành rất đúng giờ.

Rất nhanh, “Nam Khuê” được đưa đến nhà tang lễ, sau đó được đưa vào quan tài, bên trong, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.

Vòng hoa trắng, lớp từng lớp.

Lục Kiến Thành không hề di chuyển, anh chỉ đứng cạnh quan tài của “Nam Khuê”.

Theo quy định, quan tài sẽ được đặt ở nhà tang lễ trong hai hoặc ba ngày sau sẽ được chôn cất.

Thế nhưng, Lục Kiến Thành nhất quyết phải trông coi “Nam Khuê”!

Suốt bảy ngày, bảy đêm, anh không hề chợp mắt chút nào.

Vân Thư thương anh, vừa ôm con trai vào lòng, vừa khóc: “Kiến Thành, con ơi, cơ thể con bây giờ rất yếu, vết thương lại bị nhiễm trùng, con ăn chút gì đó rồi đi chợp mắt một lát được không?”

Tuy nhiên, Lục Kiến Thành bình tĩnh nhìn bà nói: “Mẹ, không phải con không muốn ngủ, mà do con thực sự không cách nào ngủ được.”

“Con đã thức suốt mấy ngày rồi, sao có thể không buồn ngủ cơ chứ?”

Vân Thư sờ sờ khuôn mặt hốc hác của con trai mình, lại nhìn về phía quan tài của “Nam Khuê”, đau lòng không thôi.

Một gia đình yên ấm.

Vợ chồng yêu thương nhau, đứa bé cũng chuẩn bị chào đời rồi.

Nhìn qua thì tưởng là rất hạnh phúc, rất viên mãn.

Tại sao cuối cùng, lại có kết thúc bi thảm thế này?

“Ông trời ơi, nếu thực gia đình tôi đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi thôi, tại sao lại làm khổ con trai, con dâu và cả hai đứa cháu chưa chào đời của tôi?”

“Ông trời, ông mau mở mắt ra đi!”

Sau đó, Vân Thư khóc đến ngất đi trong tang lễ, ngay lập tức phải đưa đến bệnh viện.

Khoảng thời gian này, đều là Lâm Tư Vũ chăm sóc bà.

Khi Lục Kiến Thành ở bên quan tài “Nam Khuê” ngày thứ bảy, Lâm Tư Vũ đến, đem theo một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.

“Anh, anh ăn chút gì đi, cơ thể anh không thể chịu đựng được nữa, nếu còn nhịn nữa, anh sẽ chết đó.”

“Mẹ thế nào rồi?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Mẹ đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo, em mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ, cơ thể mẹ đã hồi phục nhiều rồi.”

“Được!” Lục Kiến Thành gật đầu, đồng thời nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Mang đi đi, chưa qua bảy ngày, anh sẽ không ăn đâu.”

“Em yên tâm, trước khi Khuê Khuê được chôn cất, cho dù thế nào anh cũng sẽ không gục ngã đâu.”

Nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của anh, Lâm Tư Vũ biết mình nói nhiều cũng vô ích, cũng biết bản thân không thể nào lay chuyển được anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi