Chương 1106
“Bật ô lên.” Anh lúc này mới mở miệng ra lệnh.
Vì có nước trên tay, anh đã dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết nước đó.
Sau đó mới cầm bút lên, nhúng vào sơn, từng nét một cẩn thận tô màu lên.
Mỗi nét, anh đều đặt ra tiêu chuẩn rất cao đối với bản thân.
Vì vậy, anh tô rất chậm, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Khi nét cuối cùng hoàn thành, anh nhìn dòng chữ trên bia mộ, thở phào nhẹ nhõm.
Vì trời mưa, Lục Kiến Thành sợ màu sơn trên bia mộ sẽ bị nước mưa làm nhòe, thế nên Lục Kiến Thành đã sai người bật vài chiếc ô lên che, hầu như trước sau, trái phải đều có ô che.
Điều khiến người ta vui vẻ và yên tâm là lúc này trời bỗng nhiên tạnh mưa.
Gió hiu hiu thổi, màu sơn bên trên đã khô rất nhanh.
Lục Kiến Thành đưa tay ra vuốt v3 từng chữ từng chữ cực kỳ dịu dàng, đồng thời chậm rãi nói.
“Khuê Khuê, những chữ trên đó đã được khắc cho em, em đang quay lưng lại, anh là đoán em không thể nhìn thấy.”
“Nhưng không sao, anh sẽ tự mình đọc cho em nghe.”
“Vợ tôi Nam Khuê, một đời chí ái, yên nghỉ tại đây.”
Sau đó, Lục Kiến Thành dùng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng, không quá nhanh cũng không quá chậm, chậm rãi đọc những dòng chữ được khắc trên bia mộ.
Một lần, một lần, rồi lại một lần nữa.
Sau ba lần đọc, anh mới dừng lại.
“Khuê Khuê, em chắc chắn là nghe thấy rồi, đúng không?”
“Anh nhớ, trước đây em đã từng hỏi anh, tại sao sau khi một người ra đi, tất cả đồ đều phải là màu trắng? Em nói, nó quá đơn điệu, trông không đẹp chút nào, em hy vọng sau này khi em rời đi, em có thể xinh đẹp hơn một chút, không muốn đơn điệu như vậy, vắng vẻ như vậy.”
“Em thích nhất là hoa tươi, cho nên anh trải đầy hoa ở đây cho em, hương thơm rất nồng nàn, tất cả đều là hoa em thích, rất đẹp.”
“Nếu em nhìn thấy, nhất định cũng sẽ rất thích.”
“Khuê Khuê, anh biết, kể từ khi em ngủ lại nơi đây, chúng ta thực sự vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa, nhưng câu chuyện của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc, và cả tình yêu của chúng ta cũng vậy.”
“Vợ ơi anh yêu em!”
Sau khi nói những lời cuối cùng một cách trìu mến, Lục Kiến Thành đã giải quyết xong tất cả những nguyện vọng và mục tiêu trong lòng mà bản thân anh đã đặt ra.
Lúc này, tất cả những suy nghĩ và niềm tin trong anh đã không còn nữa.
Vì thế, những câu nói này vừa được nói ra.
Đột nhiên, ùm một cái.
Anh lập tức ngã xuống đất.
“Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục anh làm sao vậy?”