Chương 111
Chẳng bao lâu, máu đỏ tươi đã nhuộm đỏ thảm.
“Thiếu gia…” Bác Chu lập tức tới đỡ anh.
Vừa đỡ, mới phát hiện phía sau Lục Kiến Thành đều ướt đẫm.
Tuy nhiên, nó không phải là mồ hôi.
Mà là bị máu nhuộm ướt.
Một mảnh đỏ thẩm, ướt sũng gần như toàn bộ lưng.
Bác Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bây giờ ông cụ đang tức giận, vô cùng tức giận. Thiếu gia lại là người đầy khí phách, hoàn toàn không biết chịu thua.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Đúng rồi.
Thiếu phu nhân!
Hiện tại duy nhất có thể cứu được thiếu gia chỉ có thiếu phu nhân.
Nghĩ tới đây, Bác Chu đỡ Lục Kiến Thành dậy lập tức ra khỏi cửa, đi tìm Nam Khuê.
Đánh ba cái, ông cụ cũng mệt, ông buông cây gậy xuống, uống một ngụm trà.
Sau đó nhìn về phía Lục Kiến Thành, bộ dạng hận sắt không thành thép: “Giống như cha anh, vợ tốt không cần, lại muốn trêu chọc người phụ nữ bên ngoài.”
“Tôi và bà nội anh, cả đời thuỷ chung, mặc kệ gặp phải khó khăn gì, hai người đều là nắm tay nhau vượt qua, cả đời này có thể nói là đồng cam cộng khổ, răng long đầu bạc, sao lại sinh ra đứa con trai bất hiếu như cha anh.”
“Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn(1), nó dạy con trai thật tốt, dạy anh làm một người vong ân phụ nghĩa như này.”
(1)”Thượng bất chính hạ tắc loạn”: Thượng: trên, hạ: dưới, bất chính: không ngay thẳng, tắc: thì, loạn: lộn xộn – Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được.
Lục Kiến Thành yên lặng lắng nghe, anh cũng không dám lên tiếng.
Cũng một tiếng không dám phản bác.
Về phương diện tình cảm, anh thực sự đã phụ lòng Nam Khuê.
Đó là lỗi của anh.
Anh không thể chối cãi.
“Lục Kiến Thành ơi là Lục Kiến Thành, uổng công anh nắm giữ một công ty lớn như nhà họ Lục, mỗi ngày bày mưu tính kế, đưa ra vô số quyết định, ly hôn? Anh đã bao giờ cậu nghĩ đến việc đặt mình vào vị trí của Khuê Khuê chưa?”
“Có.” Lục Kiến Thành khẳng định trả lời: “Khi lập đơn ly hôn, con đã nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy có yêu cầu gì về tài sản, cũng có thể nói với con, con sẽ thỏa mãn cô ấy.”
“Tài sản?” Ông cụ cười nhạo.
Lạnh lùng nhìn anh: “Kết hôn hai năm, anh cẩn thận trở về đếm, nhóc con Khuê Khuê kia có dùng qua một xu của anh không? Con bé có ngạc nhiên về số tiền anh đưa cho không? Con bé muốn tiền của Lục Kiến Thành anh không?”
“Không chỉ là tiền, nhà cửa, xe hơi, vàng bạc châu báu, những gì cô ấy muốn, con sẽ để lại cho cô ấy.”
Ông cụ Lục tức giận đến mức môi run rẩy, gần như hoàn toàn nói không nên lời.
Ông giơ gậy lên, lại dùng gậy đánh mạnh vào người Lục Kiến Thành.