CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1111

Chị gái anh nói rất đúng, cho dù anh có dựa vào cách này để có thể tạm thời ở bên cạnh Nam Khuê, thì cũng luôn phải lo lắng cô ấy ra đi.

Càng lo lắng hơn sau khi cô ấy biết được sự thật, cô có hận anh ấy không?

Đúng vậy, nếu như đêm nay, Lục Kiến Thành không qua khỏi.

Anh ra đi rồi.

Mai này, Nam Khuê một khi biết được chuyện này, chắc chắn cả đời sẽ không tha thứ cho bản thân.

Vì vậy, cho dù không nỡ, anh ấy cũng phải nói ra tất cả sự thật.

Nhìn đồng hồ, đã mười giờ đêm rồi.

Chu Tiễn Nam lập tức gọi điện thoại cho Chu Cẩm: “Chị, Lục Kiến Thành ở đó thế nào rồi?”

“Nghe nói vẫn ở trong phòng cấp cứu, phẫu thuật đã tiến hành năm, sáu tiếng đồng hồ rồi, tình hình rất xấu.”

“Vâng, chị, em biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Chu Tiễn Nam không chút do dự, điên cuồng chạy đến phòng ngủ của Nam Khuê.

Đồng thời gõ cửa rất mạnh.

Nghe thấy tiếng gõ cửa vội vã, Nam Khuê còn tưởng có chuyện gì lớn đã xảy ra.

Ngay cả áo cũng không kịp khoác, cô trực tiếp mặc luôn quần áo ngủ ra mở cửa phòng.

Lúc nhìn thấy Chu Tiễn Nam, cô rất ngạc nhiên, vốn dĩ cô tưởng là dì gõ cửa.

“Sao vậy, Tiễn Nam? Gõ cửa muộn như vậy, anh có vẻ rất vội.” Nam Khuê giữ chặt bộ đồ ngủ của mình và nói.

Chu Tiễn Nam không quan tâm đến điều này, anh đưa tay ra và kéo cổ tay của Nam Khuê xuống dưới tầng.

“Nam Khuê, có một việc gấp rất quan trọng, em phải đi cùng tôi ngay lập tức.”

“Việc gấp gì?”

Tuy nhiên, còn chưa đợi Nam Khuê hỏi rõ.

Chu Tiễn Nam đã kéo lấy tay cô đi xuống tầng một rồi.

Nhìn thấy bộ dạng vô cùng vội vã của anh ấy, Nam Khuê cố gắng mở lời: “Đợi đã, Tiễn Nam, trước tiên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đã? Hơn nữa hai đứa con của tôi còn ở trên tầng, nếu như tôi đi luôn như vậy thì chúng phải làm sao chứ?”

“Vừa nãy tôi đã nói với các dì rồi, bọn họ đều sẽ lên đó chăm sóc cho bọn trẻ, bây giờ em phải cùng tôi đến bệnh viện ngay, thời gian cấp bách, mau lên xe đi.”

Chu Tiễn Nam đã mở sẵn cửa lớn ra rồi.

Nam Khuê thấy anh ấy vội vã như vậy thì cùng không dám trì hoãn nữa, lập tức lên xe.

Nhưng khi nhìn thấy bản thân trên người chỉ mặc có bộ đồ ngủ thì cô liền lấy một cái áo khoác ở sảnh khoác lên.

Nhưng, bởi vì ở đó treo toàn quần áo của Chu Tiễn Nam nên cô cũng chỉ có thể lấy đồ của anh ấy mặc tạm.

Lúc lên xe, Nam Khuê ngồi ở ghế lái phụ, Chu Tiễn Nam lập tức khởi động xe chạy đi.

Đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi