Chương 1177
Lời này khiến cho tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Không chỉ có Nam Khuê và Lục Kiến Thành, đến cả tiểu Tư Mặc cũng rất bất ngờ.
Cậu trợn to mắt nhìn tiểu Niệm Khanh: “Em trai, em nói gì vậy? Không phải em là người mong tìm thấy cha nhất, muốn có thể ở cùng cha, chơi cùng cha nhất sao?”
“Không phải em nói, đợi tới khi tìm thấy cha rồi, sẽ bảo cha bế chúng ta lên cao, những việc mà cha người khác làm được thì cha của chúng ta cũng sẽ làm được.”
Tiểu Niệm Khanh lại bĩu môi, có vẻ vừa tức giận lại vừa buồn bực.
“Đó là lúc trước, em luôn nghĩ rằng anh và mẹ đang lừa em, đang dỗ dành em thôi. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình không có cha, nghĩ rằng ông ấy sớm đã không còn nữa rồi, thế nên em mới nói ra nhiều nguyện vọng tươi đẹp như vậy, em làm vậy để cho anh và mẹ yên tâm mà thôi.”
“Nhưng, ông ấy vẫn còn sống, tại sao lại không đến tìm chúng ta chứ?”
“Quá xấu xa, ông ấy nhất định là không thích chúng ta một chút nào, nếu không thì tại sao ông ấy lại không đi tìm chúng ta chứ? Cha của người khác là siêu nhân, vừa tuyệt vời vừa lợi hại, còn ông ta thì lại vứt bỏ chúng ta.”
“Huhu, con không thích chú ấy, con không thích chú ấy một chút nào cả.”
Nam Khuê lập tức ôm chặt ấy tiểu Niệm Khanh, dịu dàng an ủi cậu bé.
Nhưng, tinh thần của Niệm Khanh vẫn vô cùng kích động.
“Mẹ ơi, con không muốn nhìn thấy chú ấy đâu.”
“Chú ấy xấu xa như vậy, vứt bỏ chúng ta năm năm, con còn thường xuyên nhìn thấy mẹ khóc nữa. Mẹ chăm sóc chúng con cực khổ như vậy, mệt mỏi như vậy, con thương mẹ lắm, con ghét chú ấy.”
Tiểu Niệm Khanh càng nói lại khóc càng thương tâm hơn.
Những giọt nước mặt trong veo chảy dài trên má cậu.
Thân hình nhỏ bé khóc đến run lên.
“Ghét chú ấy.”
Cùng lúc đó, ba từ này như kim nhọn mà đâm thẳng vào lồ ng ngực của Lục Kiến Thành.
Anh làm sao cũng không ngờ rằng sẽ nghe thấy ba từ này từ chính miệng con trai mình.
Hoặc là anh đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Lúc đó, Tư Mặc đã chấp nhận anh rất nhanh, thế nên anh vẫn luôn mặc định rằng Niệm Khanh cũng sẽ rất nhanh, thậm chí là vô cùng phấn khởi, vô cùng vui vẻ mà chấp nhận anh thôi.
Nhưng, hiện thức khác xa với những gì mà anh tưởng tượng.
Niệm Khanh không chỉ không muốn gặp anh mà thậm chí còn ghét bỏ anh nữa.
Biểu cảm lúc này của Lục Kiến Thành muốn cay đắng bao nhiêu, muốn nặng trĩu bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu Niệm Khanh đang khóc rất thương tâm trong lòng Nam Khuê, anh lại càng đau lòng hơn.
Tiến lên một bước, anh đau lòng mà duỗi tay ra, muốn sờ sờ đầu của tiểu Niệm Khanh, muốn an ủi cậu bé một chút, hoặc là ôm cậu một cái.
Nhưng, anh chỉ vừa giơ tay lên, còn chưa kịp duỗi ra nữa thì tiểu Niệm Khanh đã dùng lực nép vào lòng của Nam Khuê, đồng thời nghẹn ngào nói: “Chú đừng đụng vào cháu, cháu muốn mẹ ôm, cháu không cần chú ôm.”