CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1190

Nam Khuê lập tức quay đầu bất ngờ nhìn về phía Tiểu Niệm Khanh.

Sau đó nhìn về phía Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng hỏi: “Con đồng ý gọi cha rồi hả?”

Lục Kiến Thành cười gật đầu: “Ừm, vừa rồi lúc chơi trò chơi có gọi.”

Tình cảm hai người đã hòa hảo mà cô vẫn một mực lo lắng.

Bây giờ có vẻ như nỗi sợ hãi của cô là hoàn toàn vô ích rồi.

Nhưng mà, dù sao cũng là trẻ con, tâm trạng đi rất nhanh, vừa có cái gì thú vị đã bị thu hút ngay lập tức.

Giọng nói của Tiểu Tư Mục lại truyền đến: “Mẹ ơi, tuy rằng mẹ nói tắm rửa là riêng tư, nhưng ba không phải người ngoài, chúng ta có thể cùng ba tắm rửa đi, hơn nữa ba nói, còn có thể chơi với chúng con…”

Mấy chữ cuối cùng “trận chiến múc nước” còn chưa nói ra đã bị Lục Kiến Thành cản lại: “Còn có thể gia tăng tình cảm với các con, tạo ra quan hệ cha con hài hòa.”

Lời này, Nam Khuê tin.

Thế nhưng, khi tắm rửa hơn mươi phút còn chưa đi ra, bên trong lại truyền đến một đợt lại một đợt cười vui vẻ, ba cha con ở bên trong chơi trận chiến múc nước vui vẻ, Nam Khuê biết, nàng bị lừa.

Nguyên bản mất mười phút tắm rửa, cuối cùng mất những bốn mươi phút.

Vẫn là dưới sự cảnh cáo nhiều lần của cô thì mới chấm dứt.

Vốn là có chút tức giận vì hai đứa nhỏ chưa từng thức đêm như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy bọn họ mặc đồ ngủ, một trái một phải kéo cánh tay cô, vừa nhận sai, lại cầu xin tha thứ, sự tức giận của cô trong nháy mắt tiêu tan rất nhiều.

Hơn nữa bây giờ là mười một giờ, cô cũng không muốn sẽ thật sự tức giận, việc cấp bách vẫn là muốn cho hai đứa bé nhanh chóng đi ngủ.

“Tư Mục, con dẫn em trai con đến phòng trước, mẹ tắm rửa một chút rồi sang với các con.” Nam Khuê dặn dò.

Lần này, hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn trở về phòng.

Nam Khuê đưa mắt về phía Lục Kiến Thành: “Hôm nay lần đầu tiên nên có ngoại lệ, sau này không được phép nuông chiều bọn chúng như vậy nữa, nếu không bọn chúng sẽ coi trời bằng vung.”

Lục Kiến Thành yên lặng cười, cũng không phản bác.

Kỳ thật anh muốn nói, rõ ràng là em mới chiều hơn, làm mẹ đúng là cảm tính hơn một chút, hai đứa bé vừa làm nũng, cô đã mềm lòng, không nỡ hung ác với chúng nó..

“Tuân mệnh, Khuê Khuê đại nhân.” Tuy nhiên, Lục Kiến Thành vẫn đáp lại lập tức.

Tắm rửa xong, Nam Khuê đi vào phòng ngủ.

Chỉ để lại Lục Kiến Thành nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ai oán vô hạn.

Xem ra, lời nói ban ngày với anh Khuê Khuê đã quên sạch, chỉ có một mình anh còn nhớ rõ.

Đáng thương, Lục Kiến Thành đã lưu lạc đến tình cảnh muốn cướp vợ với hai đứa con trai.

Rõ ràng trước kia, cô là của một mình anh.

Nghĩ tới đây, càng có chút rầu rĩ.

Quan trọng hơn là, anh tắm rửa xong cũng không vội vàng đi ngủ luôn, mà là một mực chờ Nam Khuê.

Nhưng chờ, chờ, đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Khuê Khuê của anh vẫn chưa đi ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi