CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1205

Đột nhiên, một lồ ng ngực ấm áp và mạnh mẽ dán sau lưng cô, áp sát vào người cô, hai tay ôm chặt eo cô.

“Uống rượu một mình hả? Sao lại không gọi anh? Lỡ uống say rồi thì phải làm sao?”

Lục Kiến Thành vừa nói vừa duỗi tay ra dành lấy ly rượu vang trong tay Nam Khuê, sau đó ngẩng đầu lên, một hơi uống hết ba phần tư ly rượu.

Cuối cùng, dường như chỉ chừa lại một ít rượu dưới đáy ly cho Nam Khuê.

Nam Khuê cũng không nói gì, cô chỉ lấy lại ly rượu rồi lắc lắc nó.

“Tâm trạng có chút không tốt, không muốn ảnh hưởng đến anh.”

“Vì việc Niệm Khanh không muốn đi bệnh viện sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Ừm, em rất mâu thuẫn, một mặt em không muốn ép buộc thằng bé đi bệnh viện, nó còn nhỏ như vẫn đã phải chịu khổ rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên thằng bé thẳng thắn từ chối, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân nên sao em có thể nhẫn tâm ép buộc thằng bé chứ!”

“Nhưng mà đây lại là một cơ hội vô cùng quý hiếm, đợi suốt năm năm mới đợi được một cơ hội hiến tặng tim, tuy rằng kết quả cuối cùng không chắc chắn là sẽ phù hợp, nhưng chỉ cần đi thì sẽ có cơ hội, nếu như không đi thì thật sự sẽ không có một chút hi vọng nào nữa cả.”

Ngẩng đầu lên, nhìn vào những vì sao lấp lánh, khóe mắt của Nam Khuê cũng ươn ướt.

Dưới ánh sáng lấp lánh của những vì sao, đôi mắt cô phản chiếu một chút long lanh.

“Đột nhiên em nghĩ đến rất nhiều chuyện, lúc Niệm Khanh còn bé, bởi vì quá bé nên không thể biểu đạt được ý muốn của bản thân, nên mỗi lần đều là bị động bị em đưa đến bệnh viện khám bệnh, nhập viện rồi uống thuốc.”

“Lúc đó, thằng bé không biết nói, chỉ biết chớp chớp đôi mắt đen long lanh của nó nhìn em, nhưng tuy rằng nó không biết nói, nhưng em biết cơ thể thằng bé nhất định là đang rất khó chịu, nó không muốn ngủ trên giường bệnh, ánh mắt của thằng bé nói cho em biết rằng nó muốn rời khỏi đó.”

“Sau này thằng bé lớn rồi, em nhớ có một lần, nó đã tự mình rút đầu kim ra rồi chạy ra ngoài với cánh tay còn đang chảy máu, thằng bé nói muốn đi chơi, em thì ở bệnh viện điên cuồng tìm thằng bé, sau khi tìm thấy nó thì em liền ôm chầm lấy thằng bé vào lòng rồi suy sụp mà khóc lớn, đó là lần đầu tiên em khóc lớn trước mặt thằng bé.”

“Thằng bé bị dọa sợ, ôm lấy em mãi rồi nói, mẹ ơi, con sẽ không chạy đi nữa đâu, sau này con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi tiêm, mẹ đừng khóc nữa, có được không?”

“Lúc mới đầu, em nghĩ rằng đó chỉ là lời của trẻ con, nó chỉ nói vậy để an ủi em thôi. Nhưng kể từ ngày hôm đó, chỉ cần là điều trị bệnh, nó đều sẽ vô cùng hợp tác , cho dù có đau hơn, khổ hơn, cho dù phải cắn nát đồ đạc, cho dù luôn khóc thét, luôn kêu gào thì thằng bé cũng không bao giờ đứng trước mặt em nói một câu đau hay khổ nào cả.”

“Anh biết câu nói mà thằng bé nói nhiều nhất là gì không?”

“Là gì?” Giọng nói của Lục Kiến Thành cũng trở nên khàn và nhỏ hơn.

Những việc trước kia, tuy anh không tự mình trải qua.

Nhưng khi nghe Nam Khuê nhẹ nhàng nói ra, anh liền giống như đang đứng ở một bên nhìn thấy được tất cả.

Lúc đó, anh không ở bên cạnh bọn họ.

Khuê Khuê của anh đã một mình chăm sóc hai đứa trẻ, nhất là Niệm Khanh còn mắc bệnh nặng, cô không có ai để dựa vào, cô đã phải mạnh mẽ ra sao, kiên cương nhường nào mới có thể từng bước chống chọi được đến hiện tại chứ.

“Thật ra vừa rồi anh cũng đã nghe thấy rồi đấy, chính là câu nói cuối cùng mà Niệm Khanh nói lúc nãy: Mẹ ơi, tại sao phòng của bệnh viện lại trắng như vậy, giường của bệnh viện tại sao lại màu trắng, tại sao bệnh viện lại có nhiều đồ vật màu trắng vậy? Không ấm áp một chút nào cả, hơn nữa, ở đâu cũng toàn là mùi thuốc khử trùng, không dễ ngửi gì cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi