Chương 1216
“Thật ngại quá, khiến ông chê cười rồi, mẹ đứa bé có chút kích động.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng giải thích.
Bác sĩ gật đầu: “Dễ hiểu mà. Như vầy đi, tôi cho hai người mười phút suy nghĩ, nếu đồng ý, chúng ta cần phải nhanh chóng tiến hành cấy ghép, bởi vì trái tim hiến tặng bên kia sắp lấy ra, không nên chậm trễ.”
Nghe vậy, Nam Khuê lập tức len lén lau đi nước mắt trên mặt.
Sau đó sửa sang lại tóc, mỉm cười nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, chúng tôi đã quyết định, cho đứa bé cấy ghép tim, nếu điều kiện của Niệm Khanh phù hợp, ông có thể chuẩn bị phẫu thuật.”
“Cô Nam, cô thật sự đã quyết định rồi sao? Có nên cùng chồng cô thương lượng một chút không, đứa nhỏ dù sao cũng còn nhỏ, nguy cơ cấy ghép là có, hơn nữa các tác dụng phụ khác sau khi cấy ghép chúng tôi tạm thời không thể dự đoán chính xác.”
Lục Kiến Thành lại nắm tay Nam Khuê, kiên định mở miệng: “Tôi đồng ý với quyết định của cô ấy.”
“Nếu hai người đã đồng thuận, tôi lập tức thông báo cho người chuẩn bị sắp xếp phẫu thuật.”
“Được, cám ơn bác sĩ.”
Ra khỏi phòng bác sĩ, Nam Khuê mới mềm nhũn hai chân, lảo đảo một trận.
Nếu như không phải có Lục Kiến Thành đỡ cô, cô đã ngã xuống rồi.
Vừa rồi ở bên trong, cô vẫn cố gắng chống đỡ.
Nhưng ra khỏi đó, biết phía sau phải đối mặt với đủ loại khó khăn cùng với hàng loạt ẩn số, lòng cô thật sự tràn ngập lo lắng.
“Kiến Thành, anh vừa rồi vì sao lại đồng ý với em như vậy? Em tưởng anh sẽ thắc mắc chứ.”
Lục Kiến Thành đỡ cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, đồng thời giải thích: “Năm năm nay, là em luôn chăm sóc Niệm Khanh, em khẳng định hiểu rõ tình huống của thằng bé hơn bất cứ ai, năm năm trước, em lựa chọn phẫu thuật cấy ghép, có thể là nhất thời xúc động, cũng có thể là chưa đủ trưởng thành.”
“Nhưng trong năm năm này, em nhất định đã tìm đủ mọi cách để hiểu biết hơn về bệnh của thằng bé, thu thập các loại số liệu, nếu năm năm sau, em kiên quyết muốn đưa ra quyết định giống như trước, nhất định là có lý do của em.”
“Anh tin tưởng phán đoán của em, cho nên lúc này anh không cần nghi ngờ gì cả, chỉ cần tin tưởng em vô điều kiện là đủ rồi.”
Mặc dù nghe Lục Kiến Thành nói như vậy, nhưng cảm giác suy nghĩ đồng điệu này khiến Nam Khuê rất cảm động.
Thế nhưng, vừa nghĩ đến bất kỳ cuộc phẫu thuật nào cũng có rủi ro, hơn nữa Niệm Khanh còn nhỏ như vậy.
“Kiến Thành, cảm ơn anh đã tin tưởng em, nhưng nếu lỡ như…”
Lời phía sau Nam Khuê còn chưa nói hết đã bị Lục Kiến Thành lấy tay nhẹ nhàng che lại: “Khuê Khuê, nếu chúng ta đã lựa chọn, phải kiên định tin tưởng, nếu như bản thân chúng ta đều hoài nghi chính mình, Niệm Khanh làm sao có thể tin tưởng người làm cha mẹ như chúng ta được.”
Trong mắt tràn ngập nước mắt, Nam Khuê dùng sức gật đầu: “Anh nói đúng, đầu tiên chúng ta phải tin tưởng chính mình.”
“Đúng rồi, lúc nữa phẫu thuật, chúng ta phải làm sao để Niệm Khanh đồng ý vào phòng phẫu thuật đây?”
Lục Kiến Thành vỗ vỗ tay cô, chủ động nói: “Cái này cứ giao cho anh đi, em chỉ cần ở một bên giữ cho tâm trạng thoải mái, đừng để thằng bé nhìn ra em căng thẳng là được.”