CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1223

Cầm điện thoại lên xem, đã là mười hai giờ trưa.

Đã nói chỉ ngủ ba bốn tiếng thôi, vậy mà cô lại ngủ lâu đến vậy.

Cầm điện thoại, Nam Khuê lập tức chạy qua.

Bên kia, Niệm Khanh đã tỉnh, cậu bé im lặng nằm trên giường với đôi mắt trong veo đang mở to.

Nhìn thấy cậu bé, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ôm lấy đầu cậu.

Nước mắt càng chảy ra nhiều hơn: “Niệm Khanh, con trai của mẹ, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”

“Con giỏi lắm, con đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất này rồi, mẹ tự hào về con, sau này mẹ không cần lo sợ sẽ mất con nữa.”

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Niệm Khanh vang lên: “Mami, con thật hạnh phúc khi vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy mẹ và cha, con rất vui, vui vì con còn có thể gặp được mọi người.”

“Cha nói, sau khi phẫu thuật xong, đợi vết thương không còn đau nữa thì con sẽ dần khỏe lên, cho nên mẹ đừng khóc nhé, tin tức tốt như vậy mẹ nên cười chứ.”

Nam Khuê nghe vậy, liền cảm động lau nước mắt.

“Được, Niệm Khanh thật ngoan, Niệm Khanh nói đúng, mẹ nên cười.”

Nói xong, cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Niệm Khanh: “Mẹ thật là may mắn khi có được một đứa con như Niệm Khanh.”

Lại nhìn Lục Kiến Thành, nhìn mái tóc rối bời, cằm mọc râu và nhất là màu đỏ trong đôi mắt của anh, Nam Khuê vô cùng đau lòng.

Không cần nghĩ cũng biết, báo thức của cô chắc chắn là Kiến Thành lặng lẽ tắt sau khi cô ngủ.

Cho nên, cô mới có thể yên ổn ngủ một giấc đến trưa.

“Niệm Khanh để em chăm, anh mau đi ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ một giấc thật ngon.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Anh không buồn ngủ, nhưng có hơi đói, anh không thích ăn đồ bên ngoài giao đến, em nấu cho anh món anh thích ăn được không?”

“Được, anh muốn ăn gì?”

“Cá, tôm, thịt, thêm ít rau nữa nhé.” Lục Kiến Thành trả lời.

“Được, cách bệnh viện không xa có một cái chợ, em đi mua về nấu cho anh, anh đợi em nhé.”

Nói xong, Nam Khuê bước ra khỏi cửa.

Thấy cô đã đi được vài phút, Lục Kiến Thành lập tức nhìn về phía Tiểu Niệm Khanh: “Mẹ đã đi rồi, con không cần lo mẹ nghe thấy sẽ buồn, nếu Niệm Khanh đau thì kêu ra nhé.”

“Cha nhất định sẽ giữ bí mật giúp con, sẽ không nói cho mẹ biết đâu.”

Lúc này, Tiểu Niệm Khanh liền cắn chặt môi, rên khẽ: “Cha ơi, con đau quá!”

“Cha ơi, phải bao lâu mới hết đau vậy ạ!”

“Niệm Khanh buồn ngủ không? Con ngủ một lát nhé, ngủ rồi thì sẽ không đau nữa.” Lục Kiến Thành nắm lấy tay cậu bé, đau lòng an ủi.

Nếu có thể, anh rất muốn gánh chịu nỗi đau này cho Niệm Khanh.

Nhưng, dù sao thằng bé cũng chỉ là đứa trẻ, không thể dùng quá nhiều thuốc gây mê, phải khống chế.

Cho nên, cơn đau sau phẫu thuật chỉ có thể chịu đựng bằng ý chí.

“Cha ơi, con rất buồn ngủ nhưng mà con càng đau hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi