CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1229

Nam Khuê buông Vân Thư ra, Lục Kiến Thành cầm khăn lụa đi tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà: “Ở trong lòng con mẹ luôn là một nữ chiến binh mạnh mẽ, dũng cảm, xinh đẹp vô song, từ khi nào lại yếu đuối như vậy rồi!”

“Mẹ, con xin lỗi vì đã để mẹ lo lắng cho con trong suốt những năm này!”

“Không đâu.” Vân Thư lắc đầu, vui vẻ nói: “Có thể hy sinh cho con cái của mình, thì mẹ là người hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Tất cả mọi thứ đều là việc mẹ đáng phải làm.”

“Bây giờ tốt rồi, Khuê Khuê đã trở về, mẹ cũng không cần lo lắng cho con nữa.”

Lục Kiến Thành bước tới, đột nhiên ôm lấy Vân Thư: “Mẹ, từ nay về sau, mẹ không cần vất vả đi làm và cũng không cần lo lắng cho con nữa, chỉ cần vui vẻ tận hưởng cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu là được.”

Ngậm kẹo đùa cháu?

Nghe rõ câu nói này, Vân Thư phản ứng rất nhanh, bà lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra, kinh ngạc nhìn anh: “Con vừa mới nói cái gì? Lẽ nào Khuê Khuê đã mang thai!”

Nghe thấy câu này, Lục Kiến Thành cười cười.

Nam Khuê cũng cúi đầu, khẽ cười.

Lục Kiến Thành nghiêm túc nhìn Vân Thư: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, nhưng sự xuất hiện của Khuê Khuê chỉ là một bất ngờ, không phải là quà sinh nhật tặng cho mẹ.”

“Món quà sinh nhật thật sự mà con tặng cho mẹ còn ở phía sau, mẹ nhắm mắt lại đi.”

“Còn phải nhắm mắt à? Sao phải bí ẩn vậy chứ?” Vân Thư vừa cười, vừa nhắm mắt lại.

Lục Kiến Thành lên tiếng: “Ra ngoài nào!”

Nghe thấy tiếng, Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh lập tức nắm tay nhau, đứng trước mặt Vân Thư, đồng thời nở nụ cười vui vẻ.

Mắt được mở ra, khi nhìn thấy hai cậu nhóc trắng trẻo trông rất giống nhau đứng ở trước mặt mình, Vân Thư thật sự nở nụ cười vui vẻ.

Nhất là khi nhìn thấy nụ cười ngây thơ đáng yêu của bọn trẻ cười với mình, thì bà cảng cảm thấy trái tim tan chảy.

“Chào các bạn nhỏ, các cháu thật đáng yêu, bà nội ôm các cháu một chút có được không?”

“Được ạ!” Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh liền đồng thanh trả lời.

Được sự cho phép, Vân Thư vui vẻ ôm bọn trẻ ngay lập tức.

Bởi vì hai đứa bé cộng lại vẫn có hơi nặng, cho nên Vân Thư không ôm nổi, chỉ ngồi xổm xuống đất, mỗi tay ôm mỗi đứa.

Càng nhìn, trong lòng bà càng thích.

Chỉ có điều, bà cảm thấy hành vi như thế này không ổn lắm.

Xoay người lại, Vân Thư nhìn Lục Kiến Thành.

“Kiến Thành, mẹ rất thích món quà này của con, nhưng mà con đưa hai bạn nhỏ này về nhà, cha mẹ của bọn trẻ chắc chắn rất lo lắng, mẹ gặp cũng đã gặp rồi, ôm cũng đã ôm rồi, con mau đưa bọn trẻ về nhà đi!”

Nghe thấy lời này, Lục Kiến Thành bất chợt có chút dở khóc dở cười.

Hóa ra người mẹ sáng suốt một đời của anh, lại trở nên chậm chạp khi nhận cháu mình.

Là biểu hiện của anh không rõ ràng, hay là Tư Mặc và Niệm Khanh không giống anh?

Nhìn về phía Nam Khuê, Lục Kiến Thành và cô đều không nhịn được khẽ cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi