Chương 1252
“Uống gì không?” Chu Tiễn Nam đi về phía Nam Khuê.
“Cà phê nhé!”
“Được.”
Hai người gọi mỗi người một ly cà phê, cà phê được dọn ra bàn còn nóng hổi, mùi thơm của cà phê phảng phất quanh hai người.
“Anh nhớ, đây là hương vị đầu tiên em đã uống. Chỗ này là chi nhánh mới mở của tiệm cà phê đó. Em nếm thử đi.”
Đây chính là Chu Tiễn Nam, anh ấy vẫn luôn ấm áp và tỉ mỉ như vậy.
Nhưng anh càng tận tâm với mình, Nam Khuê càng cảm thấy khó chịu.
Nếu có thể, cô ước gì bọn họ chưa bao giờ quen biết nhau.
Phải như vậy thì cuộc sống của anh mới khác đi được.
Nhấp một ngụm, Nam Khuê đặt cốc xuống.
“Thấy thế nào?”
“Hương vị vẫn như trước, rất ngon.” Nam Khuê gật đầu.
Lần gặp mặt này, cả hai thực sự nói chuyện với nhau như những người bạn cũ.
“Bệnh tình của Niệm Khanh thế nào rồi? Đã khỏi hoàn toàn chưa?”
“Đó không phải là một phương pháp chữa khỏi hoàn toàn. Việc thích nghi với cơ thể sau khi ghép tim là một quá trình lâu dài. Có thể sẽ bị những phản ứng đào thải sau đó, nhưng nó không gây nguy hiểm đến tính mạng.” Nam Khuê giải thích.
Chu Tiễn Nam cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Trở về nhà cảm giác như thế nào? Vẫn thích ứng được chứ?”
“Ừ, mọi thứ đều ổn. Dù sao cũng là nơi ở quen thuộc và môi trường quen thuộc nên rất dễ thích ứng. Hai đứa nhỏ cũng khá tốt, thích ứng còn nhanh hơn cả em nữa.”
“Thế thì tốt.”
Hai người đã cùng nhau trò chuyện cả buổi, còn về chủ đề nhạy cảm kia, dường như cả hai đã ngầm hiểu ý và đều không chủ động nhắc đến.
Tới giữa trưa, Chu Tiễn Nam gọi hai phần cơm cho trẻ em và một phần ăn cho người lớn mà Nam Khuê thích.
Nam Khuê ăn sáng muộn, thời gian giữa các bữa tương đối ngắn nên lúc này cô không cảm thấy đói, chỉ ăn vài miếng qua loa.
Chu Tiễn Nam sợ cô ăn không no, thế là anh gọi thêm một món tráng miệng khác cho cô.
Nhìn chiếc bánh kem nhỏ trước mặt, đặc biệt là những bông hoa nhỏ xinh được trang trí bằng kem, Nam Khuê không khỏi động lòng.
“Em không thích ăn nó à? Anh nhớ em thích món tráng miệng!” Chu Tiễn Nam thắc mắc hỏi cô.
Lúc này, Tiểu Niệm Khanh đang ăn một miếng khoai tây chiên liền nói: “Chú Chu, chú không biết đâu, mẹ cháu không ăn được kem. Cha nói mẹ bị dị ứng với kem!”