CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1257

“Còn nữa, mẹ của anh cũng là người tạo nên sự sai lầm này, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đầu bà ấy đã biết việc cha chồng của tôi đã có gia đình rồi những vẫn khăng khăng ở bên cạnh ông ấy, khăng khăng sinh ra anh.”

“Quý Dạ Bạch, tôi không ngăn cản nổi anh, tôi cũng không có tư cách ngăn cản anh. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, bất luận xảy ra chuyện gì tôi cũng đều sẽ kiến quyết đứng về phía Lục Kiến Thành.”

“Anh ấy thắng, tôi thắng cùng anh ấy; Anh ấy thua, tôi sẽ cùng anh ấy gánh vác.”

Nói xong, Nam Khuê hất tay Quý Dạ Bạch ra.

Sau đó quay người, không hề lưu tình mà rời đi.

Quý Dạ Bạch lúc này giống như phát điên mà đuổi theo cô, một tay giữ cô lại.

Giọng nói của anh ta vô cùng hung ác và lạnh lẽo: “Anh ta nhất định sẽ thua, Nam Khuê, cô suy nghĩ cho kỹ, nếu như anh ta thật sự thua thì cô cũng sẽ mất hết tất cả đấy.”

“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Vì sự quấy rối của Quý Dạ Bạch nên Nam Khuê về nhà khá muộn.

Hai cục cưng cũng đã chờ cô rất lâu, nhìn thấy cô, chúng liền vội vàng chạy tới.

Đồng thời ôm chặt lấy Nam Khuê.

“Mẹ yêu, mẹ về muộn quá đi, bọn con nhớ mẹ lắm.”

Nam Khuê cưng chiều xoa xoa đầu hai đứa trẻ.

Kết quả, bởi vì cô không nói gì, tiểu Niệm Khanh liền không nhịn được mà nhắc nhở: “Mami, mẹ vẫn chưa nói là mẹ cũng nhớ con và anh trai!”

Nghe thấy lời này, Nam Khuê nhịn không nổi mà bật cười.

Đến cả tâm trạng tồi tệ khi tan làm gặp Quý Dạ Bạch của cô cũng đã bị quét sạch rồi.

Vốt ve khuôn mặt mềm mại của hai cậu bé, Nam Khuê nghiêm túc mở miệng: “Mẹ cũng nhớ tiểu Niệm Khanh và tiểu Tư Mặc rồi, hôm nay đến nhà trẻ mới, có bạn mới và thầy cô mới rồi, các con chơi có vui không?”

Hai cậu bé đồng thanh nói: “Vui ạ.”

“Nhưng mà không thể vừa về là nhìn thấy mẹ ngay như trước đây được ạ, mẹ đi làm rồi sau này đều sẽ về muộn như hôm nay sao ạ?”

“Không hẳn thế, nếu như mẹ đi làm ca tối thì buổi sáng mẹ sẽ về nhà.”

“Ca tối?” Tiểu Tư Mặc nghiêng đầu ngơ ngác hỏi.

“Chính là buổi tối đi làm, ban ngày nghỉ ngơi đấy.” Nam Khuê giải thích.

Tiểu Niệm Khanh vừa nghe thì liền vội vã nói: “Buổi tối còn phải đi làm, vậy mẹ quá vất vả rồi, hơn nữa con và anh trai cũng không thể gặp mẹ ngay khi tan học, mẹ cũng không thể đưa đón chúng con đi nhà trẻ rồi, mẹ đừng đi làm nữa, ở cùng chúng con như trước đây có được không?”

“Có thể để cha đi kiếm tiền mà!”

Thứ mà trẻ con cần vẫn luôn đơn giản như thế — Cần ở bên cạnh.

Nam Khuê xoa đầu hai cậu bé, rồi nghiêm túc giải thích: “Mẹ đi làm cũng không hoàn toàn vì để kiếm tiền, mà là vì mẹ thích đi làm thôi, làm bác sĩ chữa bệnh cứu người, không chỉ là mơ ước của mẹ mà còn là mơ ước của bà ngoại nữa, thế nên mẹ không thể từ bỏ được.”

“Điều này cũng như việc bây giờ Tư Mặc và Niệm Khanh phải đến nhà trẻ, sau này lớn lên rồi còn phải học tiểu học, học cấp hai, cấp ba….vậy đấy, mẹ đi làm cũng chính là đang đi học đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi