Chương 1265
Hạ Nhu lúc này lại giống như một người đàn bà đanh đá, chua ngoa, ngang ngược không biết phải trái chặn cô lại.
Căn bản là không để Nam Khuê đi về phía trước.
“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!” Nam Khuê nói từng chữ, từng chữ một lạnh lùng nhắc nhở.
“Trước khi làm rõ danh tính thực sự của hai đứa trẻ này, tôi tuyệt đối không tránh, Nam Khuê, chúng nếu là cháu của tôi, tôi nhất định phải để Dạ Bạch nhận lại quyền nuôi con.”
“Hạ Nhu, bà bị điên à!”
Nam Khuê không thể nhịn được nữa lập tức nói: “Nếu bà bị điên thì lập tức tới bệnh viện tâm thần đi, đừng tới chỗ tôi giở trò ngang ngược.”
“Tư Mặc, dắt em trai con, chúng ta đi thôi.”
Thấy bọ họ rời đi, Hạ Nhu vội vàng nắm lấy tay tiểu Niệm Khanh.
Bà ta kéo tay nhanh và dùng lực mạnh nên Tiểu Niệm Khanh lập tức cau mày: “Mami, cứu con!”
Nam Khuê không nói gì, cô lập tức túm lấy mái tóc dài của Hạ Nhu.
Giọng nói phát ra càng lạnh lùng hơn: “Hạ Nhu, tôi đếm đến ba. Nếu bà không bỏ con trai tôi ra, tôi không ngại nhổ tóc bà đâu.”
“Một, hai…”
Chuẩn bị đếm tới 3, nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Nam Khuê, Hạ Nhu sợ hãi buông cổ tay Niệm Khanh ra.
“Con có sao không, để mẹ xem nào?”
Nhìn thấy cổ tay Niệm Khanh đỏ lên một mảng, Nam Khuê vô cùng xót xa.
Lấy điện thoại ra, cô lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh có mấy người cảnh sát đã tới.
“Xin hỏi ai là cô Nam Khuê?”
Nam Khuê giơ tay: “Là tôi.”
“Là cô báo cảnh sát, nói là có người dùng vũ lực định bắt cóc con cô phải không?” Cảnh sát hỏi.
Nam Khuê nhìn một cảnh sát nói: “Làm phiền anh đưa hai đứa bé đi ra kia chơi một lát, chuyện tiếp theo đây không thích hợp để chúng nghe.”
“Được.”
Nhìn thấy tiểu Tư Mặc và tiểu Niệm Khanh được cảnh sát đưa vào một cửa hàng trong tòa nhà, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, cô chỉ vào Hạ Nhu: “Anh cảnh sát, là bà ta. Giữa thanh thiên bạch nhật, bà ta luôn muốn bắt cóc con tôi và định dùng vũ lực.”
“Cô…?” Hạ Nhu mặt tức giận nhìn Nam Khuê: “Đồ khốn nạn, cô đang nói nhảm gì vậy?”
Nam Khuê chỉ bình tĩnh nhìn viên cảnh sát bên cạnh: “Anh cảnh sát, bà ta còn chửi bới và xúc phạm tôi.”
“Mọi thứ đảo lộn rồi, Nam Khuê, mấy năm không gặp, tôi đã đánh giá thấp cô rồi, sớm biết thế này, lúc đó tôi nên giết cô.”
Nam Khuê tiếp tục giữ bình tĩnh: “Đây là những gì chính tai các anh nghe thấy, ngoài lời nói chửi mắng, bà ta còn đe dọa tính mạng của tôi, anh cảnh sát, các anh hãy nhớ, nếu sau này tôi bị bắt cóc, hoặc nếu có nguy hiểm xảy ra, thì chính là bà ta hãm hại tôi.”
Lúc này, Hạ Nhu tức giận không nói lên lời.