CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1269

Nhìn xem, ai đó lại bắt đầu tự luyến rồi.

Buổi chiều lúc trở về, đúng như dự đoán, hai cậu nhóc vừa lên xe, ngồi chưa được năm phút đã ngủ gật.

Thật may là chiếc xe đủ lớn để hai đứa có thể ngủ ngon lành.

“Bác tài, không cần vội, lái chậm một chút.”

“Vâng, thiếu phu nhân.”

Đến giờ cơm tối, xe chậm rãi lái vào nhà họ Lục.

Nam Khuê không đánh thức bọn trẻ.

Đợi một lúc, hai đứa nhỏ cựa mình mở mắt: “Mẹ ơi, chúng ta còn ở trên xe sao?”

“Con yêu, chúng ta về đến nhà rồi, ngủ có ngon không?” Nam Khuê âu yếm xoa đầu Tư Mặc.

“Vâng, ngủ ngon ạ, con đói bụng rồi.”

Nghe được hai người họ nói chuyện, Tiểu Niệm Khanh cũng mở to mắt, dụi dụi: “Mẹ ơi, con cũng đói bụng rồi!”

“Được rồi, vậy chúng ta xuống xe vào nhà nhé, ông nội và bà nội chắc hẳn đã đợi chúng ta về nhà ăn tối từ sớm rồi.”

“Ưm, mẹ ơi, bế con!” Tiểu Niệm Khanh làm nũng.

Lúc này, ánh mắt của Nam Khuê rơi vào trên người Tiểu Tư Mặc.

Cô nhìn ra được Tư Mặc cũng định đưa tay ra để ôm bế, nhưng Niệm Khanh lại lên tiếng trước, nên cậu lặng lẽ thu bàn tay nhỏ của mình về.

Kể từ khi Niệm Khanh mắc bệnh, Tư Mặc làm anh luôn luôn chăm sóc em trai mình rất nhiều.

Không chỉ có thế, cậu còn rất vâng lời và hiểu chuyện.

Bởi vì căn bệnh của Niệm Khanh, cô đối với Tư Mặc bất công rất nhiều.

Cũng chẳng còn cách nào khác, trong cuộc chiến giữa sự sống và cái chết, cô không thể không ưu ái Niệm Khanh, người vẫn luôn chiến đấu với thần chết.

Chính vì vậy, cô ngày càng cảm thấy mắc nợ Tư Mặc nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghiêng người qua, Nam Khuê nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đầu Niệm Khanh: “Niệm Khanh ngoan, bình thường mẹ đều bế con và dắt anh trai, hôm nay mẹ bế anh trai và dắt con có được không?”

“Được ạ.”

“Niệm Khanh giỏi quá!”

Nghe vậy, Tiểu Tư Mặc nhìn Nam Khuê với vẻ khó tin: “Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ bế em đi.”

“Thế nhưng hôm nay mẹ muốn bế Tư Mặc thì làm sao bây giờ?” Nam Khuê đáp lại với một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào.

Tiểu Tư Mặc lúc này mới ngại ngùng gật đầu: “Được rồi, nếu mẹ đã muốn bế con, vậy con sẽ đồng ý!”

“Thật không ngờ, Tư Mặc của chúng ta lại kiêu ngạo như vậy! Về sau trưởng thành theo đuổi con gái không thể kiêu ngạo như vậy được đâu, phải chủ động hơn nữa!”

Bọn họ đi vào phòng khách, quả nhiên mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Sau khi rửa tay xong, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

Nam Khuê vừa gắp đồ ăn cho hai đứa trẻ xong, Tiểu Niệm Khanh nhìn Vân Thư đang ngồi bên cạnh một chút, lại nghĩ đến chuyện lúc sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi