Chương 1295
Có thể nói, trong giới hào môn, người vượt quá giới hạn là chuyện rất thường gặp.
Ở tuổi này như các bà, nếu chồng thật sự bỏ tiền ra để bao nuôi một cô gái trẻ tuổi thì rất nhiều người đều chọn giữ im lặng hoặc nén giận.
Nhưng Vân Thư thì khác, bà tức giận thế nào thì sẽ bộc lộ hết, tuyệt đối không nhân từ nương tay với tiểu tam.
Càng quan trọng hơn là, bà có cách.
Bà luôn dùng cách khiến tiểu tam chịu nhục nhã nhất, khiến tiểu tam phải chạy trối chết để đối phó, đúng là quá hả giận.
Cho nên tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ.
Thấy phục vụ viên bưng một khay rượu vang đỏ đẹp mắt, Hạ Nhu đi giày cao gót, kiêu ngạo đi qua như một con khổng tước.
Bà ta làm ra vẻ đặc biệt hơn người nói: “Cho tôi một ly.”
Kết quả phục vụ không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái.
Chỉ lạnh lùng nói lại: “Thật xin lỗi, những ly này đều đã có người đặt trước.”
Hạ Nhu lập tức bị câu nói này làm nghẹn lời, bà ta tức giận không nhẹ.
Nếu như trong nhà của mình có người dám nói với mình như vậy, bà ta đã sớm tức giận đến mức vung tay đánh người.
Nhưng bà ta nhìn xung quanh một vòng, nghĩ đến trường hợp đặc biệt hôm nay, bà ta nhất định phải nhịn xuống, phải giữ gìn hình tượng tốt đẹp của mình để không bị người khác chê cười.
Sau đó có một người mang cầm champagne và đồ ngọt lên.
Điều khiến Hạ Nhu bực bội nhất là gần như tất cả phục vụ đều từ chối bà ta.
Một lúc lâu sau, đừng nói là rượu, ngay cả một cốc nước lọc bà ta cũng không cầm được.
Trong lòng âm thầm chửi bới, thái độ phục vụ của nơi này quá tồi, sau này khi sinh nhật, bà ta tuyệt đối sẽ không thuê người của nơi này.
Việc này cũng coi như một khúc nhạc dạo nhỏ trước khi bắt đầu bữa tiệc.
Nhưng lúc Hạ Nhu thấy nhân viên phục vụ kia lừa bà ta, bà ta lập tức tức giận không nhẹ.
Bà ta sải bước trên đôi giày cao gót, bà ta cố nhịn cơn tức, nhẹ nhàng kéo áo nhân viên phục vụ kia, sau đó thấp giọng tức tối chất vấn.
“Cô cũng dám lừa tôi?”
“Xin lỗi, tôi không hiểu bà đang nói gì cả.” Nhân viên phục vụ vẫn lạnh lùng nhìn bà ta như cũ, vẻ mặt cao ngạo.
Một nhân viên phục vụ mà thôi, vậy mà còn kiêu ngạo hơn bà ta?
Sao Hạ Nhu có thể chịu đựng được sự khinh thường này chứ?
Bà ta chỉ vào khay đựng trên tay người phục vụ, tức giận lôi đình nói: “Miệng đầy lời nói dối, không phải cô nói mấy ly rượu này đã bị người khác đặt trước rồi sao? Kết quả cô đi đi lại lại bao nhiêu lần vẫn còn mấy ly rượu, động cũng không động chút nào.”
Nhân viên phục vụ chỉ lạnh lùng cười một tiếng rồi trả lời: “Thật xin lỗi, khách ở nơi này của chúng tôi đều có cấp bậc, bà nhìn bên kia đi, tất cả đều là khách quý, chúng tôi đương nhiên phải lấy khách quý làm chủ rồi.”
“Còn về khách có thân phận thấp như bà, có thể qua cửa lớn đã chính là niềm vinh hạnh của bà rồi, còn muốn tôi phục vụ bà sao?”