CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 130

“Anh có muốn đi gặp cô ta không?”

“Ừm, gặp một chút, có một số việc muốn nói rõ ràng với cô ấy.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Khi Lục kiến Thành ra khỏi cửa, Nam Khuê nhìn bóng lưng anh càng ngày càng xa, càng ngày càng mơ hồ.

Thật ra, cô rất muốn hỏi một câu, nếu đã quyết định không ly hôn, anh sẽ chia tay Phương Thanh Liên sao? Giữa họ sẽ như thế nào đây?

Tuy rằng cô là vì nguyện vọng của ông nội muốn bảo vệ thật tốt cuộc hôn nhân này, muốn bảo vệ thật tốt nhà của họ. Nhưng nếu như đã quyết định duy trì cuộc hôn nhân này rồi thì cô đương nhiên không hy vọng đây chỉ là một cái vỏ trống rỗng.

Cô có thể chịu đựng việc anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này là vì ông nội, cũng có thể chấp nhận việc anh không yêu cô, nhưng mà….

Cô không có cách nào chấp nhận được việc trong thời gian hôn nhân của bọn họ mà Lục Kiến Thành vẫn qua lại với Phương Thanh Liên.

Nếu thật sự như vậy, thì cô được coi là cái gì đây?

Lục Kiến Thành vừa đi không lâu, Nam Khuê nhận được điện thoại của Lâm Niệm Sơ.

“Khuê Khuê, tới chỗ cũ uống cafe đi, tớ về rồi.”

“Về thật rồi sao? Không phải đã nói tháng sau mới quay xong sao?” Nam Khuê có chút ngoài ý muốn.

“Vốn dĩ là thế, nhưng mà trong lúc quay nam chính bị thương rồi, chắc phải đợi khoảng 1 thời gian nữa mới có thể quay tiếp được.”

Lâm Niệm Sơ đang là một minh tinh tuyến 1, cũng là người bạn thân tốt nhất của Nam Khuê. Cô ấy quay về, Nam Khuê đương nhiên là rất vui. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Chuẩn bị lại một chút Nam Khuê liền lập tức đến tiệm café quen thuộc của hai người.

Nói ra thì tiệm café đó cách công ty Lục Kiến Thành rất gần. Mở ở khu đất sầm uất nhất của thành phố, khu nhà tấc đất tấc vàng, nhưng không thể không nói, diện tích rất rộng rãi, trang trí lại sang trọng.

Quan trọng nhất đó là phục vụ pha chế pha café rất giỏi, Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ đều rất thích mùi vị ở đó.

Bởi vì do thân phận của Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê đặc biệt chọn một góc khuất yên tĩnh.

Cô đến trước, gọi một một ly Capuchino mà Niệm Sơ thích. Sau đó mới gọi một ly nước lọc cho mình.

Nửa năm không gặp lúc nhìn thấy Niệm Sơ, Nam Khuê suýt chút nữa không nhận ra cô ấy: “Niệm Niệm, tớ không nhận nhầm đó chứ!”

Lâm Niệm Sơ biết cô nói chuyện mình phơi nắng đen xì, đau lòng mà nói: “Trời ạ, thật sự rõ ràng như vậy saooo?”

“Ừm.” Nam Khuê uống một ngụm nước, dùng sức gật mạnh đầu: “Rõ ràng đến nỗi không thể rõ ràng hơn rồi.”

“Phí công mỗi ngày tớ bôi kem chống nắng với kem nền nhiều như thế, đáng thương cho làn da mềm mại của tớ, vẫn là bị phơi đen rồi, nhưng mà ánh nắng bên đó thật sự quá độc, mỗi ngày tớ chạy ở bên ngoài, không bị rám nắng mới lạ.”

“Không sao đâu.” Nam Khuê vội vàng cười an ủi: “Cho dù có đen đi thì Niệm Niệm của chúng ta vẫn là nữ minh tinh đẹp nhất, liếc mắt một cái là có thể hạ gục cả giới giải trí này.”

“Haha, tuy là hơi khoa trương nhưng mà tớ thích cậu nịnh như vậy.” Nói xong cả hai lại cười một trận.

Lâm Niệm Sơ uống một ngụm café rồi mới phát hiện thứ Nam Khuê uống không phải café mà lại là nước lọc.

“Chuyện gì đây, Khuê Khuê, không phải là cậu có rồi đó chứ?” Lâm Niệm Sơ kinh ngạc mà đoán mò.

“Ừ, có rồi.” Nam Khuê nhàn nhạt gật đầu. Cô trả lời rất dứt khoát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi