Chương 1309
Đúng vậy, loại chuyện giống như thế này, Đông Họa trước đây cũng đã làm không ít.
Đặc biệt là khi nhìn thấy một số đối tượng rơi vào cảnh bần cùng, bệnh tật tương đối đáng thương, cô vẫn luôn nhịn không được, rất nhiều lần đều đem cơm trưa của chính mình nhường cho bọn họ.
Nở một nụ cười thật tươi, Đông Họa lập tức giải thích: “Không có việc gì, có thể giúp đỡ một chút cũng không tính là chuyện lớn gì, hơn nữa tôi cũng không yếu ớt như vậy.”
“Cô chính là một nha đầu ngốc, luôn làm cho người ta cảm thấy đau lòng. Ai da, đáng tiếc mẹ tôi sinh tôi ra là con gái, nếu không tôi nhất định sẽ cưới cô về nhà.”
Một đồng nghiệp khác cũng cảm thán: “Đúng vậy, con trai nhà tôi cũng còn quá nhỏ, nếu không đem Họa Họa cưới về nhà thật là tạo phúc cho dòng họ, cả đời may mắn a.”
“Ai nha, mọi người đem tôi khen lên tận trời rồi, thật là làm cho tôi cảm thấy ngại ngùng mà.”
“Được, vậy không nói nữa, ăn nhanh lên đi. Nếu như mì gói không đủ ăn vậy thì ở chỗ này của chúng ta còn có một ít bánh quy cùng bánh mì, cô ăn nhiều một chút đi, ăn no rồi thì hãy ra làm việc, không cần sốt ruột, tôi sẽ thay cô tranh thủ chút thời gian.”
Nói rồi, hai người đã hướng về phía Đông Họa thả xuống vô số đồ ăn.
“Được, cảm ơn chị Đan, cảm ơn chị Lâm.” Đông Họa cười ngọt ngào nói lời cảm ơn.
Mì gói đã nấu xong, Đông Họa vội vàng ăn cho xong, nhìn thời gian, còn hai phút nữa là đến giờ làm.
Thay quần áo, cô nhanh chóng đi làm.
Bên kia, sau khi yến hội kết thúc, trời cũng đã tối.
Vân Thư mang theo Tư Mặc cùng Niệm Khanh ra ngoài, một trận gió lạnh thổi tới.
Lúc sáng khi ra ngoài, thời tiết vẫn rất tốt, hơn nữa còn có chút ấm áp, cho nên bà mặc một cái váy dài.
Giờ phút này, với thời tiết như vậy, mặc váy đúng là có chút lạnh.
Mới vừa đưa tay ra xoa xoa, vai bà đột chùng xuống.
Nhìn sang một bên liền thấy Lục Minh Bác đem một cái áo khoác khoác ở trên người bà.
“Buổi tối trời lạnh, thân thể của bà không tốt, đừng để bị cảm lạnh.”
“Sao ông lại tới đây?”
“Buổi tối thời tiết lạnh, dự báo thời tiết còn nói có mưa, tôi lo lắng cho mọi người.” Lục Minh Bác cũng không có giấu giếm, trực tiếp nói.
Lúc này, Tư Mặc cùng Niệm Khanh cũng đi tới, hai người đều giương cánh tay, hướng bà nội nói: “Bà nội bế con.”
Lục Minh Bác không nói lời nào, chỉ dùng một tay, trực tiếp bế hai đứa nhỏ lên.
Đồng thời mở miệng: “Cả ngày bà nội đi giày cao gót, hơn nữa thân thể không tốt lắm, bế các con nhiều sẽ dễ bị đau eo, để ông nội bế đi!”
“Dạ, ông nội đối với bà nội thật tốt.” Hai tiểu gia hỏa trăm miệng một lời nói.
Sự giảo hoạt trong ánh mắt đã biến thành dáng vẻ đáng yêu cùng hài lòng.
Khách sạn rất lớn, hơn nữa hôm nay bên trong mở tiệc chiêu đãi rất nhiều, cho nên khu vực ở bên ngoài gần như không thể chen chân được, xe căn bản là không tiến vào được chỉ có thể đỗ lại ở một nơi xa hơn một chút.
Cho nên, Lục Minh Bác mới muốn bế hai đứa nhỏ này đi thật lâu.