Chương 1327
Lại nhìn sang Tiễn Nam của bà, nó vẫn còn là đứa trẻ độc thân.
Sự so sánh này khiến Mộc Uyển cảm thấy khoảng cách có hơi quá lớn.
“Nam Khuê, hai đứa trẻ sinh đôi này là…?” Mộc Uyển hỏi.
Nam Khuê cũng không né tránh, cô trả lời một cách hào phóng: “Là người nhà họ Lục, con đã mang thai với Kiến Thành trước khi con ra nước ngoài.”
Dù biết đó là câu trả lời nhưng Mộc Uyển vẫn cứ hỏi đi hỏi lại những câu thừa thãi.
Như thể nếu làm như vậy, bà mới có thể hoàn toàn bỏ cuộc.
Hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, thật tuyệt vời biết bao, nếu … nếu là con của Tiễn Nam thì tốt biết mấy!
Thôi bỏ đi, nếu đã không có duyên với nhau, bà cũng không nên cưỡng cầu, cứ coi như bà hồ đồ đi, lúc nào cũng ảo tưởng xa vời.
Sau một hồi trò chuyện, Nam Khuê nói: “Dì à, vì dì đã đến đây rồi nên chúng con sẽ không làm phiền dì và Tiễn Nam nói chuyện với nhau nữa. Dì có thể tìm con ở trong bệnh viện nếu cần.”
“Được rồi, con đưa hai đứa trẻ về nhớ cẩn thận một chút.”
Nam Khuê và Đông Họa rời đi cùng hai đứa nhỏ.
Đi được một lúc, Chu Phượng Kiều nhanh chóng đi tới đóng cửa lại, đồng thời hỏi: “Anh trai, hai đứa nhỏ kia thật sự là con của Lục Kiến Thành sao?”
“Ừm.”
“Này …” Chu Phượng Kiều thở dài: “Định mệnh quá trêu người, nếu như anh gặp cô ấy trước, vậy hai đứa nhỏ kia có thể là con của anh rồi, mẹ của chúng ta cũng đã có thể ôm cháu nội rồi.”
Chu Cẩm lập tức thu hồi ánh mắt, nói: “Em đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Chị à, em cũng chỉ tưởng tượng hợp lý một chút, than thở một câu thôi mà.”
“Nếu em không nói, cũng chẳng ai nói em câm đâu.”
Chu Phượng Kiều: “…”
Lời nói của chị gái cô luôn nhanh chóng và dứt khoát, hơn nữa chị cô cũng chưa bao giờ nói những điều vô nghĩa.
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa là được chứ gì.”
Mộc Uyển bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Chu Tiễn Nam, nhìn trái phải trước sau, từ trên xuống dưới để đảm bảo rằng anh hoàn toàn không có gì đáng lo cả.
“Mẹ à, chỉ là bị thương một chút thôi mà, con đã sắp phục hồi rồi, bây giờ thực sự rất ổn.” Chu Tiễn Nam nói.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà con cũng giấu mẹ sao? Mẹ còn tưởng con bị thương rất nặng.”
“Được rồi mẹ, bây giờ con không sao cả, mẹ đừng quá lo lắng.”
Mộc Uyển nhìn anh như muốn xác nhận chắc chắn thêm lần nữa, lúc này bà mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Nam Khuê và những đứa nhỏ vừa rồi, bà cũng cảm thấy có chút hối hận: “Thật ra, em gái con nói đúng, dù sao con và nó tình sâu duyên mỏng, nếu không…”