Chương 1342
“Kiến Thành, coi như em xin anh, em nhất định sẽ rất cẩn thận, em sẽ tuân theo tất cả những lời dặn của bác sĩ, chúng ta đừng bỏ bé, được không?”
Nam Khuê khóc rất thương tâm.
Nhưng lần này, trước sự an nguy của cô, cho dù cô có yêu cầu như thế nào thì Lục Kiến Thành cũng không dao động.
“Thật xin lỗi Khuê Khuê, anh nhất định phải chọn em.”
“Chỉ có thể là em, em hiểu không?”
Hai người không thống nhất được với nhau, ai cũng không muốn thỏa hiệp.
Nam Khuê biết anh nghĩ cho mình, nhưng cô thật sự khôn thể đánh mất đứa nhỏ này được.
Vì việc này mà hai người xảy ra cuộc cãi lộn lần đầu tiên sau năm năm gặp nhau.
Không chỉ họ mà gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Vài ngày sau Vân Thư cũng biết chuyện này.
Lúc này bà đi tìm Nam Khuê.
“Khuê Khuê, mẹ biết tâm trạng của con, cũng biết ý kiến của con và Kiến Thành đối ngược nhau, có thể nghe mẹ nói vài lời không?” Vân Thư nói.
“Mẹ, mẹ khách sáo rồi, mẹ có việc gì cứ nói đi ạ.”
“Là một bà mẹ chồng, mẹ biết rất rõ định vị của mình, nói thật thì mẹ vẫn luôn thích con gái, cho nên cũng rất muốn con sinh cho mẹ một bé gái. Mẹ biết con đang mang thai, mẹ cũng rất vui, về phần đứa nhỏ ở hay đi, mẹ không có quyền can thiệp, quyết định cuối cùng vẫn là của con và Kiến Thành.”
“Là một người mẹ, mẹ vô cùng hiểu con, tình thương của người mẹ rất vĩ đại, có thể không để ý đến an nguy của bản thân, tính mạng của mình, chỉ cần có thể bảo vệ được con của mình thì tất cả đều có thể vui vẻ chịu đựng.”
“Mẹ tin con và Kiến Thành giống nhau ở điểm này, con yêu đứa nhỏ, thằng bé cũng yêu đứa nhỏ, nhưng nó yêu con hơn.”
Vân Thư đưa ảnh trong tay cho Nam Khuê, tiếp tục nói: “Đây là cuộc sống của nó trong năm năm khi con rời đi. Có thể nói là tan nát đến mức không chịu nổi. Nó như một cái xác không hồn, không có chút hi vọng nào với tương lai.”
“Con rời khỏi nó bằng cái chết, cho nên nó càng hiểu được loại thống khổ và đau đớn kia, nó sợ việc sẽ mất đi con. Cho nên thằng bé mới run sợ, sợ con gặp nguy hiểm.”
Vân Thư và Nam Khuê suy nghĩ thật lâu.
Biết bọn họ có ý kiến trái chiều về chuyện sinh đứa bé, nên Vân Thư chủ động nhận việc chăm sóc Niệm Khanh và Tư Mặc.
Buổi tối Nam Khuê tắm rửa xong đi ra.
Lúc ra khỏi phòng tắm, tóc cô vẫn còn đang ướt.
Lục Kiến Thành đã nằm trên giường, hơn nữa còn đang xoay lưng về phía cô.
Giây phút này trái tim Nam Khuê như trùng xuống, cô cũng buồn phiền không kém.
Nếu như là lúc trước, khi thấy tóc cô ướt, anh đã cầm máy sấy đi đến cạnh cô.
Nhưng hôm nay anh vẫn nằm trên giường như cũ, không có chút phản ứng nào.
Thật ra hành động của cô rất lớn, anh nhất định có thể nghe thấy.