CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1344

“Ông xã, chúng ta thử một chút, cho dù là cố gắng một chút cũng được, được không?”

“Em không muốn chưa thử qua đã bỏ đứa bé, mặc dù nhau thai bong non đối với em mà nói rất nguy hiểm, nhưng sau đó vẫn có cơ hội phát triển, nếu như có thể kiên trì bảy tám tháng thì đứa bé sinh ra vẫn có thể sống được.”

“Em đồng ý với anh, nếu như trong quá trình phát triển bác sĩ nói có nguy hiểm thì em sẽ nghe theo lời dặn của bác sĩ, được không?”

Lục Kiến Thành biết, Nam Khuê đã nhượng bộ.

Nhưng anh vẫn lo lắng.

Hơn nữa, nếu tình hình sau khi mang thai không tốt, thì cô sẽ chịu đau khổ lớn hơn.

“Đồ ngốc, tại sao em lại phải lựa chọn con đường khó khăn nhất, nếu con lớn, em có biết mình sẽ khổ đến mức nào không?”

Nam Khuê rơi nước mắt gật đầu: “Em biết, làm sao em lại không biết chứ?”

“Nhưng mà em thật sự không nhẫn tâm.” Cô đưa tay sờ bụng: “Cho dù mọi người có tin hay không, em đã có thể cảm nhận được nó đang di chuyển nhẹ nhàng trong bụng em, giống như một con cá nhỏ vậy.”

“Ông xã à, em biết nỗi sợ hãi và lo lắng của anh, nhưng em mong anh hãy tin tưởng vào em và con chúng ta, được không? Nếu chúng ta đã cố gắng hết sức, nhưng kết quả vẫn không như ý thì ít nhất chúng ta sẽ không phải hối tiếc.”

Lần này, Lục Kiến Thành bị thuyết phục.

Anh cũng biết rõ, tất cả đều phải nhượng bộ.

“Được, anh đồng ý với em. Nhưng mà bà xã, em cũng phải đồng ý với anh, ngộ nhỡ tình hình trở nên tồi tệ thì bất cứ lúc nào em cũng phải nhất định chú ý đến cơ thể của mình nhé.”

“Vâng!”

Đêm nay, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời vừa phải.

Nam Khuê đang dựa ở trong ngực anh, cảm thấy vô cùng yên tâm và hạnh phúc.

Còn về ảnh cưới du lịch, bởi vì Nam Khuê mang thai nên đương nhiên việc này cũng gác lại.

Buổi tối, Lục Kiến Thành tăng ca cho nên không đợi anh ăn cơm cùng.

Kết quả là vừa ăn được một nửa, thì người giúp việc vẻ mặt hoảng hốt chạy vào nói: “Phu nhân, người phụ nữ họ Hạ kia đến rồi, ầm ĩ nói muốn gặp bà và lão gia.”

Vân Thư vẫn bình tĩnh gắp thức ăn.

“Không gặp.” Bà trả lời dứt khoát.

Nam Khuê thật sự rất ngưỡng mộ sự bình tĩnh này của mẹ chồng.

“Nhưng người phụ nữ kia đang khóc lóc như điên ở bên ngoài, nói nhất định phải gặp bà, nếu không gặp được bà thì sẽ không đi.”

Vân Thư vẫn bình tĩnh: “Mặc kệ bà ta, nếu bà ta thích đứng ở đấy thì cứ để bà ta đứng cho đủ.”

Có được câu trả lời của Vân Thư, người giúp việc nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhưng chưa được một lúc, cô ấy lại chạy vào.

Lần này, cô ấy nhìn Lục Minh Bác: “Lão gia, bà ta nói muốn gặp mặt ông?”

Vân Thư lạnh lùng nhìn sang: “Bà ta thật biết chọn người, thế nào? Chỗ tôi không được thì lập tức đổi người.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi