CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1359

Nam Khuê và Đông Họa cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại.

Lục Minh Bác đưa tay ra, bàn tay ông gần như run rẩy nắm lấy tay Vân Thư.

“Thư nhi, nếu em cảm thấy mệt, vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

“Em yên tâm, bất kể sau này xảy ra chuyện gì anh sẽ không rời xa em, anh sẽ canh giữ bên em cả đời. Nếu em chịu tỉnh lại, chúng ta hãy sống thật tốt và tận hưởng phần đời còn lại của mình. Nhưng nếu em không chịu tỉnh dậy, vậy anh đều sẽ giống như bây giờ ở bên em mỗi ngày.”

“Nói tóm lại, không ai có thể chia cắt được hai chúng ta.”

Trên hành lang, Nam Khuê ôm lấy Đông Họa: “Học Họa, cậu nghĩ xem mình nên làm gì mới đúng đây?

Nếu Kiến Thành biết mẹ anh ấy bị bệnh thành ra như vậy, anh ấy nhất định sẽ buồn chết mất. ”

“Khuê Khuê, cậu đừng tự tạo áp lực cho mình, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ai muốn vậy cả, cậu không thể nhận hết trách nhiệm về mình.”

“Nhưng mà.”

Nói được nửa đường, Nam Khuê liền đột nhiên ngã vào vai Đông Họa.

“Khuê Khuê, cậu làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”

Đông Họa nhanh chóng vỗ vào mặt Nam Khuê.

Nhưng Nam Khuê không đáp lại, hai mắt cô đóng lại im lìm, cho dù Đông Họa làm gì cô cũng không có phản ứng.

Đông Họa nhanh chóng gọi điện thoại, một đồng nghiệp khác đến phụ cô đưa Nam Khuê đến khoa phụ sản.

Kết quả xét nghiệm nhanh chóng đưa ra: lượng đường huyết trong máu thấp, cộng với việc lúc nãy sợ hãi quá độ và làm việc quá sức nên dẫn đến ngất xỉu.

Giấc ngủ này, Nam Khuê đã ngủ suốt hơn hai giờ.

Nhìn thấy thân thể yếu ớt của cô, Đông Họa cũng không dám rời khỏi cô nửa bước.

Thật may là hôm nay cô được nghỉ ngơi nên có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Nam Khuê.

Khi tỉnh dậy, Nam Khuê nhìn thoáng qua thấy trên tay mình đang cắm ống dẫn truyền.

Cô nhăn mặt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Mình bị làm sao vậy?”

“Lượng đường huyết trong người cậu quá thấp, cộng với việc đau lòng quá độ dẫn đến ngất xỉu.”

Khi Nam Khuê nghe thấy điều này, cô ngay lập tức chạm vào bụng dưới của mình.

Đông Họa nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, bác sĩ đã kiểm tra kỹ càng, đứa bé vẫn ổn.”

Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm, thấy bên ngoài trời đã ráng chiều, cô nhìn đồng hồ rồi lập tức nhấc chăn, vội vàng rời khỏi giường.

Đông Họa kéo cô lại: “Không dễ gì mới có chút thời gian nghỉ ngơi, cậu còn vội vàng như vậy là muốn đi đâu sao? Không được đâu, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Niệm Khanh và Tư Mặc vẫn còn trong trường mẫu giáo, mình phải mau chóng đi đón hai đứa nó.”

“Cậu mau nằm xuống nghỉ ngơi, nói cho mình biết địa chỉ, mình sẽ đến đón và đích thân đưa hai đứa nhỏ về nhà họ Lục. Cậu vẫn còn rất yếu, đừng cố sức quá.”

“Họa Họa, thật sự cảm ơn cậu nhiều, mình không biết phải nói thế nào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi