Chương 1370
Vì thức khuya nên mắt anh càng đỏ hơn.
Trước đây mỗi khi Đông Họa nghĩ đến anh, anh chính là người đàn ông luôn hăng hái, anh tuấn và tiêu sái!
Nhưng bây giờ, anh nguyện ý vì Khuê Khuê mà trở nên tiều tụy như vậy.
Nếu đây không phải là tình yêu, thì nó là gì chứ?
Dù vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy đau đớn không thôi.
“Khuê Khuê đã ngủ rồi, anh cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi, nếu có việc cần anh giúp tôi sẽ gọi điện cho anh.” Đông Họa nói.
Nhưng Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu từ chối mà không cần suy xét: “Không cần đâu, trời cũng sắp sáng rồi, tôi nên trông chừng ở đây thì tốt hơn.”
“Nhưng tôi có chuyện muốn nhờ tới cô.”
Đông Họa gật đầu: “Ừm, anh cứ nói.”
“Lúc nãy Khuê Khuê đã kêu tôi về nhà nghỉ ngơi. Tôi đã hứa với cô ấy tôi sẽ về nghỉ ngơi. Nhưng cô ấy không biết rằng tôi đang canh chừng bên ngoài, nếu buổi sáng cô ấy thức dậy, tôi hy vọng cô sẽ giúp tôi giữ kín bí mật này. ”
Nghe anh nói như vậy, Đông Họa phải thừa nhận cô thực sự rất ghen tị và đố kỵ với Nam Khuê.
Phải yêu sâu sắc biết bao nhiêu mới có tình cảm bền chặt như vậy!
Trong lòng có chút chột dạ, cô mạnh mẽ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh giữ kín bí mật.”
“Cảm ơn cô!”
Nam Khuê ngủ liên tục suốt bốn tiếng đồng hồ, nhưng trong giấc ngủ này cô không được ngon giấc.
Cô đã có một giấc mơ hết lần này đến lần khác.
Cô mơ thấy máy bay đột ngột rơi xuống, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó chỉ sót còn lại một đống đổ nát đang chìm ngập trong ngọn lửa dữ dội. Cô mơ thấy máy bay rơi trên hoang đảo, mọi người trong đó đều kinh hãi la hét.
Cô cũng từng mơ thấy một chiếc máy bay đang bay lượn một vòng rồi bất ngờ lao xuống biển, biển liền động mạnh, từng cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt.
Cô nhìn thấy Kiến Thành đang bơi giữa biển cả mênh mông, anh ấy đang bơi một cách tuyệt vọng.
“Bà xã, đừng lo lắng, vì anh đã đồng ý với em, anh nhất định sẽ quay lại.”
“Bà xã, đừng khóc nữa, anh sẽ không chết đâu.”
Trong giấc mơ, cô nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy Kiến Thành đang nhìn mình hấp hối: “Anh xin lỗi bà xã, có lẽ anh thực sự phải lỡ hẹn lần này với em rồi.”
“Hãy chăm sóc bản thân và những đứa con của chúng ta thật tốt. Đời này anh không thể chăm sóc được cho em. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ là người đầu tiên tìm thấy em.”
“Bà xã, anh yêu em! Còn nữa, tạm biệt em!”
Lúc này, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, cô liên tục lắc đầu và khóc thành tiếng: “Không, không muốn.”
“Đừng mà Kiến Thành, anh đừng rời xa em mà. Anh đã hứa với em rồi, anh nhất định sẽ quay lại.”
“Anh là đồ dối trá, anh không được thất hứa!”
Giật mình tỉnh dậy, Nam Khuê liền thở hổn hển.