CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1372

Nếu đứa bé đi mất vào lúc này, cô thực sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra với Khuê Khuê?

“Ông trời ơi! Ngài luôn nhân từ và rộng lượng, hy vọng lần này ngài sẽ rộng lòng thương xót, ngàn vạn lần đừng độc ác như vậy!”

Đông Họa không thể làm được gì, vì vậy cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng hết lần này đến lần khác.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng Nam Khuê ngã khụy và tiếng gào khóc nức nở phát ra từ bên trong.

Đông Họa và Chu Tiễn Nam liền lập tức lo lắng trong lòng.

Nhưng bọn họ không thể làm được gì cả, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi mà thôi.

Mười phút trôi qua, khi cánh cửa vừa mở ra, Đông Họa là người đầu tiên xông vào bên trong.

Chu Tiễn Nam thì đi đến hỏi bác sĩ về tình hình của Nam Khuê.

“Bác sĩ, cô ấy và đứa con trong bụng thế nào rồi ạ?” Lúc hỏi câu này, Chu Tiễn Nam nắm chặt tay lại, giọng nói thì run run.

“Xuất huyết quá nhiều, đã động đến bào thai, bây giờ đang có dấu hiệu sảy thai, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giữ lấy cái thai.”

“Còn nữa, tôi phát hiện tinh thần của bác sĩ Nam rất sa sút, cũng rất không ổn định, các cậu nhất định phải nghĩ cách khiến cho cô ấy vui vẻ lên, tinh thần vui vẻ sẽ có lợi cho việc giữ thai và sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé, nếu không cho dù chúng tôi có làm gì đi nữa thì đứa bé cũng đều có thể rời xa cô ấy bất cứ lúc nào mà thôi.”

“Bây giờ tôi sẽ đi kê thuốc, các cậu ở bên cạnh cô ấy nhiều vào nhé.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Lúc Chu Tiễn Nam đi vào, Nam Khuê cũng vừa nằm xuống giường bệnh.

Cô y tá đã thay ga trải giường rồi, trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Nhìn bộ dạng gầy yếu của cô, Chu Tiễn Nam đau lòng vô cùng.

Trước đây, cô là một cô gái rất vui vẻ, hay cười, trong sáng động lòng người. Nụ cười của cô, hơi thở thanh xuân hoạt bát trên người cô, tất cả đều đã cảm hóa anh ấy.

Nhưng bây giờ, mới trôi qua chưa đầy hai ngày, cô đã biến thành bộ dạng này rồi.

Tóc tai thì rối bời, sắc mặt thì nhợt nhạt, đặc biệt là gương mặt bất cần và biểu cảm lạnh băng đó của cô lại khiến cho Chu Tiễn Nam càng khó chịu hơn.

“Khuê Khuê.”

Anh ấy nhìn cô, dường như không tự chủ được mà bất giác duỗi tay ra.

Sau đó, chính vào lúc đôi tay của anh ấy sắp chạm vào gò má của Nam Khuê, Chu Tiễn Nam liền giống như bỗng chốc tỉnh táo lại, anh ấy cuộn ngón tay mình lại rồi nhẹ nhàng thu tay về.

“Tôi biết bây giờ em đang đau lòng và khó chịu vô cùng. Em không cần nói gì hết, cứ yên lặng mà nghe tôi nói thôi.”

“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ rồi, ông ấy nói rằng nhất định sẽ giúp em giữ lại cái thai, nhưng tinh thần của em rất quan trọng với đứa bé, chỉ có tâm trạng của em tốt lên thì đứa bé mới có thể phát triển khỏe mạnh được.”

“Lùi vạn bước mà nói, em còn có Tư Mặc và Niệm Khanh nữa mà. Cho dù không phải vì bản thân thì em cũng phải vì ba đứa con mà phấn chấn lên đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi