Chương 1375
Sau khi do dự một hồi lâu, Nam Khuê quyết định trước mắt sẽ che giấu bí mật này đã.
Đông Họa đẩy cô ra ngoài cửa, nhưng lúc này bởi vì điện thoại của cô ấy đổ chuông nên cô ấy đã bảo Nam Khuê ở ngoài cửa chờ cô ấy một lát.
Lúc này, cô nghe thấy đoạn đối thoại truyền đến từ bên trong phòng.
Người mở lời đầu tiên là cha chồng cô: “Trước mắt đừng nói cho chị dâu con biết chuyện của Kiến Thành, nếu như nó biết thì sẽ suy sụp mất.”
“Thư Nhi vừa mới bị tại nạn, Khuê Khuê đã phải bận tới bận lui cả một ngày rồi, bây giờ đứa con trong bụng còn có dấu hiệu bị sảy nữa, nếu như biết chuyện của Kiến Thành, cha thật sự sợ rằng con bé sẽ không chịu nổi mất.”
Lâm Tư Vũ và Phong Hàng đồng thanh gật đầu: “Cha, chúng con biết rồi ạ, cha yên tâm.”
“Tư Vũ mấy ngày này nếu như có thời gian thì hãy đến thăm chị dâu con nhé.”
“Dạ.”
Lúc này, Đông Họa đã nghe xong điện thoại quay lại.
Trở về phòng bệnh, cô ấy mới phát hiện là Nam Khuê đang khóc.
“Sao lại khóc vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đông Hạ quan tâm hỏi.
Nam Khuê giơ tay ra lau nước mắt, đồng thời nói: “Tiễn Nam nói đúng, nếu như mình không mạnh mẽ thì sẽ không có ai có thể thay mình mạnh mẽ được cả.”
“Cậu biết không? Thật ra cha chồng tớ sớm đã biết chuyện của Kiến Thành rồi, bọn mình đều biết cả, nhưng cả hai bên đều vì sức khỏe của đối phương mà giấu đi chuyện này.”
“Hôm nay mình vô cùng cảm động, thế nên mình lại càng phải phấn chấn hơn.”
“Cố lên Khuê Khuê, mình tin cậu nhất định sẽ làm được.”
Năm giờ chiều, Nam Khuê vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc đang truyền đến từ ngoài hành lang.
Tiếp đó cánh cửa phòng mở ra, sau đó cô liền nhìn thấy Tư Mặc và Niệm Khanh chạy như bay tới chỗ cô.
“Mami, sao mẹ lại nằm viện vậy?”
“Mami, mẹ tiêm có đau không?”
Rất nhanh, những câu nói của hai đứa bé đã bao vây lấy cô.
Nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của bọn trẻ, trái tim của Nam Khuê liền lập tức tan chảy.
“Niệm Khanh ngoan, Tư Mặc ngoan.” Nam Khuê duỗi tay ra xoa đầu hai đứa bé rồi nhẹ nhàng giải thích: “Mẹ không có bị bệnh nên hai con đừng lo lắng nhé.”
“Vậy tại sao mẹ lại ở trong bệnh viện vậy ạ?”
Nam Khuê dịu dàng nói: “Các con nói thật cho mẹ biết, có phải các con vẫn luôn muốn có một đứa em gái đúng không?”
Nghe thấy lời này, hai cậu bé lập tức nhớ đến lời nói lúc đó của Lục Kiến Thành.
Cha nói, nếu như mẹ mang thai em bé thì nhất định sẽ vô cùng vất vả, cơ thể cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Hai cậu bé không muốn mẹ khó chịu, chúng chỉ muốn mẹ vui vẻ, hạnh phúc mà thôi.