Chương 1379
Lục Minh Bác nhìn Vân Thư đang nằm trên giường bệnh rồi cau mày.
Cuối cùng, ông thở dài một hơi: “Tình hình của mẹ con cho dù có muốn giấu cũng không giấu được bao lâu.”
Ý của ông đã rất rõ ràng rồi, sớm muộn gì cũng phải nói ra thôi.
“Cảm ơn cha, vậy con biết rồi ạ.”
Nghĩ đến trạng thái tinh thần của Lục Minh Bác mấy ngày này, Nam Khuê không tránh khỏi có chút đau lòng: “Cha, cha đã ở bệnh viện nhiều ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế cơ thể của cha nhất định sẽ không chịu nổi đâu.”
“Con biết là cha không muốn rời khỏi mẹ, nhưng chỉ có sức khỏe của cha tốt thì mới có thể chăm sóc bên cạnh mẹ được chứ.”
“Được rồi, những gì con nói cha hiểu, cha nhất định sẽ không để bản thân mình gục ngã đâu. Vài ngày nữa chúng ta chuyển đến bệnh viện tư nhân, ở đó trang thiết bị đầy đủ hơn, đến lúc đó cha sẽ ở lại đó cùng với mẹ con luôn.”
“Vâng ạ.”
Ngày hôm sau, Niệm Khanh và Tư Mặc vừa mới tan học đã được Lâm Tư Vũ đón tới bệnh viện.
Nhìn thấy bọn trẻ, nụ cười liền hiện lên trên khuôn mặt của Nam Khuê.
Tiểu Tư Mặc vội vã kéo khóa balo xuống, sau đó lấy ra một ly trà sữa từ trong đó ra, cẩn thận đi tới trước mặt Nam Khuê rồi đưa ly trà sữa cho cô: “Mami, cho mẹ này, đây là trà sữa mà mẹ thích, mẹ thích ăn trân châu nên con đã đặc biệt bảo cô bán hàng cho nhiều một chút đó ạ!”
Nam Khuê nhìn ly trà sữa, nước mắt rưng rưng.
May mắn cô còn có hai cục cưng ngoan ngoãn hiểu chuyện này, nếu không thì cô không biết phải làm sao để vượt qua gian đoạn vừa khó khăn vừa u tối này nữa.
Nhìn thấy Nam Khuê bất động, tiểu Tư Mặc liền lập tức phản ứng lại.
Cậu bé lấy lại ly trà sữa, rồi lại cắm ống hút vào, sau đó đưa cho Nam Khuê: “Mẹ ơi, con đã cắm ống hút cho mẹ rồi, mẹ mau uống khi còn nóng đi.”
“Được.”
Nam Khuê nhận lấy ly trà sữa.
Nhưng vừa uống được một ngụm, khoảnh khắc sự ấm áp của trà sữa tràn ngập trong lồng ngực khiến cho Nam Khuê không thể kiềm nổi nữa.
Cô vội vã quay người lại, dùng lực che miệng lại, không để cho bản thân khóc.
Cho đến khi điều chỉnh lại tinh thần rồi, cô mới quay người lại.
“Mẹ ơi, có ngon không ạ?”
“Ngon lắm, đây là ly trà sữa ngon nhất mà mẹ từng uống qua.”
Nhìn thấy Nam Khuê cười, hai cậu bé mới yên tâm.
“Tư Mặc, Niệm khanh, mẹ có một chuyện muốn nói cho các con biết, chuyện này có liên quan đến bà nội, không phải các con luôn muốn biết tại sao hai ngày này không nhìn thấy bà nội sao?”
“Đúng rồi mẹ, rốt cuộc ông nội và bà nội đi đâu rồi ạ?”
“Thật ra” Nói được một nửa, Nam Khuê cố gắng kìm nén lại nước mắt, sau đó tiếp tục nói cho xong: “Lúc đó, bởi vì bà nội xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà nội bị bệnh rồi, bây giờ đang điều trị ở bệnh viện, thế nên mới không đi đón các con được, nhưng các con phải biết rằng bà nội rất yêu thương các con.”