Chương 1382
Nhưng mà, cậu phải mở lời như thế nào đây?
“Phía hãng hàng không nói thế nào? Họ điều tra đến đâu rồi? Thật sự không có bất kỳ tin tức gì của anh ấy sao?”
Nam Khuê liên tiếp hỏi vài câu.
Những ngày này, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, cũng đã cố gắng hết sức để nói với chính mình, phải mạnh mẽ, nhất định, nhất định phải mạnh mẽ.
Ít nhất trước khi Kiến Thành trở về, cô bắt buộc phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
“Xin lỗi, thiếu phu nhân.”
Lâm Tiêu đã nghĩ tới rất nhiều cách trả lời, nhưng đến cuối cùng, cậu chỉ có thể trả lời mấy chữ này.
Nam Khuê đau lòng nhắm mắt lại, phất phất tay: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi.”
Lâm Tiêu đi rồi, Nam Khuê lại duy trì tư thế vừa rồi, cô ngồi trên ghế thật lâu.
“Kiến Thành, giữ được con rồi, anh biết không, nó thật sự rất kiên cường, còn kiên cường hơn cả chúng ta.”
“Không phải anh vẫn luôn lo lắng cho em sao, vậy anh nhất định phải sớm trở về, nếu anh không có ở đây, chờ bụng em lớn rồi, lúc không đi được giày không mang được tất thì phải làm sao? Lúc chân em bị chuột rút cần ai đó xoa bóp, thì ai sẽ giúp em?”
“Còn cả vết rạn da, anh biết đấy, em bánh bèo như vậy, nếu có vết rạn em chắc chắn sẽ khóc, cho nên anh phải nhanh chóng trở về chăm sóc giúp em.”
Khẽ lẩm bẩm một hồi, Nam Khuê lấy điện thoại ra.
Trong album, có vài tấm ảnh của anh, nhưng không nhiều.
Nhưng chỉ vài tấm ảnh này cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần.
Còn ở đâu có ảnh của anh nữa?
Đúng rồi, cô bỗng nhiên nhớ đến anh đã từng tham gia một số cuộc phỏng vấn thương mại, vậy trên đó chắc hẳn sẽ có.
Nhập tên của anh vào thanh tìm kiếm, Nam Khuê ngay lập tức nhìn thấy một số hình ảnh.
Tuy rằng rất ít, hơn nữa hầu như đều là âu phục giày da, ngay cả dáng và biểu cảm cũng không sai biệt lắm, nhưng cô vẫn coi như báu vật mà nhấp chuột tải về.
Sau đó, từng bức ảnh được lưu trong điện thoại của cô.
Đây là sự an ủi duy nhất khi cô tự liếm vết thương của mình.
Ôm điện thoại, nghĩ đến anh, Nam Khuê bất giác ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô mơ thấy Kiến Thành.
Trong giấc mơ của “Khuê Khuê”, dường như ai đó đang dịu dàng gọi tên cô.
Cô xoay người, sau đó liền nhìn thấy ánh mặt trời buổi sáng, một bóng dáng quen thuộc, sải bước, từng bước từng bước đi về phía cô.
Là Kiến Thành.
Chắc là Kiến Thành của cô.
Bởi vì là ngồi trên ghế, khi mở mắt ra, Nam Khuê nhìn thấy ngay là vạt áo trước mắt.
Áo sơ mi trắng quen thuộc với bộ vest đen.
Không thể nhịn tiếp được nữa, Nam Khuê ôm lấy anh, sà vào lòng anh: “Kiến Thành, là anh? Thật sự là anh sao?”