Chương 1388
Dù sao, anh ấy đặc biệt như vậy, lại còn xuất sắc như thế mà.
“Chu đại ca, chờ lâu rồi phải không!” Đông Họa đi tới.
“Cũng bình thường, xe ở bên ngoài, chúng ta cần phải đi qua đó.”
“Ừm, không sao đâu.”
Hai người cùng sánh vai nhau đi ra ngoài, mây đen đã càng ngày càng thấp.
Cuồng phong cũng đã nổi lên, lá cây bị thổi xào xạc.
“Xem ra có lẽ sắp mưa to rồi.” Đông Họa nói.
“Chắc là kịp đưa cô về nhà.”
Khi sắp lên xe, Đông Họa lại có chút lúng túng.
Cô ấy nên ngồi ở hàng ghế sau?
Hay là ngồi ở ghế lái phụ đây?
Cũng may lúc cô ấy đang khó xử, Chu Tiễn Nam chủ động mở lời xóa bỏ đi lo ngại của cô: “Ngồi đằng trước đi!”
“Được.”
Ngồi bên cạnh anh ấy, Đông Họa cảm thấy đến cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Tuy rằng hai người cách nhau một chút khoảng cách, nhưng cô ấy vẫn có thể ngửi được rõ mùi hương toát ra từ trên người ấy.
Như mọi khi, nó rất thơm.
Điều đáng tiếc duy nhất là giao thông hôm nay lại rất thông thuận.
Bình thường cô ấy phải lái xe mất nửa giờ, bởi vì đèn giao thông trên đường thường phải chờ rất lâu.
Mà hôm nay lại không phải chờ một cái đèn giao thông nào, quả thực là thông thuận đến bất ngờ.
Mà thông thuận như vậy đồng nghĩa với việc thời gian ở bên nhau của hai người sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng mà, ngay khi Chu Tiễn Nam sắp đưa Đông Họa về đến nhà, thì đột nhiên, hạt mưa to như hạt đậu trực tiếp điên cuồng rơi xuống cửa sổ.
Ngay sau đó, mưa càng lúc càng lớn.
Mưa lớn trút xuống, mặt đất rất nhanh đã trở thành một vùng ẩm ướt.
Tốc độ lái xe của Chu Tiễn Nam cũng giảm rõ rệt.
Năm phút sau, xe của anh ấy dừng lại ở dưới lầu nhà Đông Họa.
Có chút chật hẹp, đột nhiên cảm giác không gian hai người đang ở trở nên ngày càng thấp ngày càng hẹp, Đông Họa nhẹ nhàng liếm liếm môi rồi mở lời: “Chu đại ca, trong xe anh có ô không?”
“Không có.”
Đông Họa mím môi: “Chỗ này cách cổng khu chung cư của tôi rất gần, tôi dùng áo khoác che đầu chạy nhanh về vậy, hôm nay thật sự đã làm phiền anh rồi.”
Nói xong, Đông Họa mở cửa ghế lái phụ ra.
Cô ấy vừa mới mở ra một chút, đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên trên tay có một lực tác động lên, giọng của Chu Tiễn Nam cũng theo đó vang lên.
“Không vội, chờ mưa nhỏ đi một chút, tôi sẽ đưa cô qua đó.”
“Được.”
Đông Họa quay lại ngồi xuống.