CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1393

“Vì để đảm bảo chắc chắn an toàn cho cô, tôi có thể sẽ ở gần cô như hình với bóng, xin cô thứ lỗi.”

Nam Khuê gật đầu: “Được.”

Bây giờ, việc đầu tiên cô cần làm chính là bảo vệ tốt bản thân, chỉ có bảo vệ tốt bản thân thì cô mới có thể điều tra được toàn bộ chân tướng.

Lần này, cô sẽ không để cho Hạ Nhu và Quý Dạ Bạch có cơ hội xuống tay với cô nữa đâu.

Không chỉ bản thân cô, còn có cả Niệm Khanh và Tư Mặc nữa, tất cả cô đều đã cho người bố trí bảo vệ chu toàn và chặt chẽ nhất rồi.

Nam Khuê đứng dậy, vì để biểu thị sự tôn trọng, cô chủ động chìa tay về phía Trần Tranh: “Chào anh, Trần Tranh, tôi chân thành cảm ơn vì các anh đã đồng ý đến bảo vệ tôi, các anh yên tâm, thù lao nhất định sẽ không khiến các anh phải thất vọng đâu.”

“Thiếu phu nhân khách sáo rồi, đây là trách nhiệm của chúng tôi.”

“Bây giờ tôi muốn biết, ngoại trừ 20 người đi theo tôi ra thì các anh còn lại bao nhiêu người nữa?”

“Tổng cộng một trăm người.”

“Tốt, tất cả những người còn lại hãy chờ nhận lệnh, tiền lương tôi đều sẽ trả, yêu cầu duy nhất của tôi chính là lúc có việc bọn họ có thể đến tiếp ứng ngay.”

“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Ánh mắt của cô nhìn vào cắp kính râm trên mặt anh ta, Nam Khuê nói: “Vậy bây giờ anh có phải nên tháo kính râm xuống để cho tôi nhìn thấy mặt anh rồi không.”

“Xin lỗi thiếu phu nhân.”

Trần Tranh vừa nói vừa tháo kính xuống.

Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt của anh ta, Nam Khuê lập tức thất thần.

Cô sững sờ nhìn anh ta, lúc này cô dường như không khống chế được bản thân mà tự động nói ra tiếng.

“Kiến”

Cái tên trong miệng đã nói được một nửa, đột nhiên một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, trận gió này đã thức tỉnh Nam Khuê, cô tỉnh táo lại, cố gắng khống chế bảo thân.

Cũng may trận gió này đến đúng lúc, nếu không cô suýt chút nữa đã đánh mất lý trí rồi.

Cô không thể ngờ rằng người đàn ông trước mặt này lại có gương mặt giống Kiến Thành đến vậy.

Đặc biệt là ánh nhìn đầu tiên, nếu như không phải đã cố gắng khống chế bản thân thì cô gần như đã nghĩ rằng Kiến Thành trở về rồi.

Nén lại những cảm xúc kích động trong lòng, Nam Khuê cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Hít sâu, thở ra.

Rồi lại uống vài ngụm nước ấm.

Cứ như thế, qua một vài phút, Nam Khuê mới cảm thấy tinh thần ổn hơn một chút.

Lúc này, Trần Tranh đột nhiên nói: “Thiếu phu nhân, câu nói chưa xong lúc nãy của cô là muốn nói gì vậy?”

“À, không có gì, chỉ là cảm thấy anh khá giống một người thôi, tôi tưởng rằng mình đã từng gặp anh rồi.”

“Đúng rồi, trước đây anh không phụ trách bảo vệ ở nhà họ Lục đâu nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi