Chương 1397
Chỉ cần làm theo những bước hướng dẫn của tài khoản Wechat phía trên là có thể rửa miễn phí một tấm ảnh.
Lúc ngồi ở quán cà phê đợi anh ấy, Đông Họa đã lén chụp một tấm ảnh.
Lúc đó, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào những đường nét rõ ràng trên gương mặt của anh ấy, đường nét cứng rắn của gò má trở nên dịu dàng vô cùng, không còn vẻ cứng nhắc và lạnh lùng trước kia nữa.
Cũng chính vào khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên cảm thấy anh ấy đã không còn quá cách xa mình nữa.
Anh ấy không phải là vị thần có sức mạnh vô địch, anh ấy chỉ là một con người bình thường mà thôi.
Cũng có hô hấp, tim cũng đập giống như cô ấy.
Bức ảnh từ từ được in ra, vẫn còn ấm, Đông Họa cầm bức ảnh lên rồi cẩn thật cất vào lớp trong cùng của chiếc ví.
Có những bí mật, cứ để cô âm thầm ấp ủ một mình đi!
Về đến nhà, ánh mắt của cô ấy nhìn vào ban công, trên chiếc áo khoác của Chu Tiễn Nam.
Hạ Nhu khi đó đang mặc đồ ngủ đắp mặt nạ, thấy Nam Khuê phá cửa đi vào, bà ta bị dọa tiếng thét chói tai: “Trông cửa gì vậy? Biết tôi là ai không, mà dám bước vào đây.”
Nhưng rõ ràng đã quá muộn.
Nam Khuê đi qua, liếc mắt nhìn những người trong biệt thự, lạnh lùng dặn dò: “Ngoại trừ Hạ Nhu, những người khác đều ra ngoài hết đi.”
Hạ Nhu không thể tin nhìn về phía Nam Khuê: “Cô dựa vào cái gì? Nam Khuê, đây là nhà tôi, ai cho cô cái quyền giở thói ngang ngược ở đây? Đừng trách tôi không nói cho cô biết, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Nam Khuê không để ý tới bà ta, chỉ nhìn Trần Tranh.
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
Dứt lời, Trần Tranh vẫy tay.
Rất nhanh, một đám người đồ đen xông vào, mỗi người đều có dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, hơn nữa trên còn mặt đeo kính râm, vừa mới tới gần đã làm cho người khác có cảm giác làm người không dễ chọc.
Trong lòng Hạ Nhu có chút sợ khó chịu, nhưng nghĩ đến người đối mặt với bà ta chỉ là Nam Khuê, cũng không phải Vân Thư, cho nên ngay lập tức lấy lại tinh thần..
Hơn nữa, Vân Thư đã vào bệnh viện, đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi, ngay cả cánh tay và chân cũng không thể cử động.
Bà ta sợ cái gì chứ?
Nam Khuê mà thôi, bà ta bóp chết cô cũng giống như bóp chết một con kiến.
“Nam Khuê, tôi khuyên cô nên dọn dẹp vị trí của mình, cho cô năm phút, lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ làm cho cô gánh vác không nổi.”
Trần Tranh thấy thế, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói: “Ra tay.”
Dứt lời, mấy chục người nối đuôi nhau tràn vào, dường như chỉ trong vài phút, mọi người trong biệt thự của Hạ Nhu đều bị lôi đi mà không tốn nhiều công sức.
Những người thừa thãi đã rời đi, biệt thự lớn như vậy bỗng nhiên trông vẻ có chút trống trãi.