CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1414

Đồng thời liều mạng lui về phía sau: “Bà? Tôi nói bà đừng tới đây, Quý Anh, tôi sẽ không để bà thành công đâu.”

Rất nhanh, Nam Khuê rụt người vào góc tường run rẩy.

“Chu đại ca, tình huống của Khuê Khuê hình như không được bình thường.” Đông Hoạ kịp thời nói.

Chu Tiễn Nam gật đầu, anh ấy cũng nhìn ra được.

Lúc này, không thể mạnh mẽ, chỉ có thể nhẫn nại dịu dàng hỏi thăm, làm cho tâm trạng của cô nhẹ nhàng, sau đó chậm rãi buông lỏng cảnh giác.

Nhưng Nam Khuê đứng ở nơi đó, tựa như một con thỏ nhỏ bị thương, tràn ngập sợ hãi nhìn tất cả mọi người bên trong.

Nhất là sau khi ánh mắt mang theo phòng vệ quét qua một vòng, cô càng trở nên kinh hoảng và sợ hãi.

“Khuê Khuê, tôi là Tiễn Nam, tôi sẽ không làm hại em, em đừng sợ.”

“Khuê Khuê, lại đây có được không?”

Chu Tiễn Nam đã hạ thấp giọng nói, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

Mặc dù vậy, Nam Khuê vẫn đứng sát góc tường, cảnh giác nhìn mọi người.

“Khuê Khuê, mình là Hoạ Hoạ, cậu còn nhớ mình không?”

Nam Khuê vẫn lắc đầu như cũ.

Cảnh sát có mặt cũng nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng dặn dò đồng nghiệp: “Đi tìm bác sĩ ngay lập tức.”

“Không được.”

Chu Tiễn Nam và Đông Hoạ đồng thanh từ chối.

Trạng thái bây giờ của Khuê Khuê rõ ràng là bị Quý Anh lúc đó tự làm hại mình kích thích, cho nên nhất định để lại bóng ma.

Họ là những người quen thuộc với cô, mà cô còn đầy cảnh giác và sợ hãi.

Nếu một bác sĩ hoàn toàn không quen biết đến, cô sẽ chỉ kháng cự hơn, tình huống cũng sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.

“Chu đại ca, anh qua đây trước một chút.”

Nghĩ đến cái gì đó, Đông Hoạ nói.

Chu Tiễn Nam đi đến bên cạnh Đông Hoạ.

Cô ấy lập tức kiễng mũi chân lên, đôi môi mỏng kề sát vào tai anh ấy, nói: “Khuê Khuê bây giờ rất yếu ớt, cảnh giác cũng rất mạnh, có lẽ chỉ có Lục tổng mới có thể làm cho cô ấy sinh ra cảm giác an toàn.”

“Ý của cô là, để tôi giả trang thành Lục Kiến Thành?”

Đông Hoạ gật đầu: “Chúng ta có thể thử.”

“Được.”

Lúc đi qua, Chu Tiễn Nam chủ động vươn tay về phía Nam Khuê.

Đồng thời mở miệng: “Khuê Khuê, anh Kiến Thành đây, anh đã về.”

“Xin lỗi, là anh không có giữ lời hứa của chúng ta, là anh để cho em chịu quá nhiều ấm ức.”

Quả nhiên, lúc này đây, trong mắt Nam Khuê dần dần hiện lên một chút ánh sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi