CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1418

Trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, Lục Minh Bác đưa tay vỗ vỗ bả vai Chu Tiễn Nam.

“Được, cậu nói đúng, vì Khuê Khuê, vì đứa bé trong bụng con bé, cho dù chỉ có một chút khả thi, tôi cũng phải đi thử xem.”

“Bây giờ Kiến Thành không trở về, làm cha nó, tôi nhất định phải giúp nó bảo vệ tốt vợ con của nó.”

Nhìn bóng dáng Lục Minh Bác rời đi, Chu Tiễn Nam trong lòng tràn đầy sầu muộn.

Nói cho cùng, anh ấy cũng đang đánh cược.

Đánh cược Quý Dạ Bạch còn có chờ mong và ảo tưởng với người cha Lục Minh Bác này.

Đánh cược Quý Dạ Bạch còn có lòng trắc ẩn và đồng tình với người phụ nữ đang mang thai Nam Khuê này.

Lên xe, Lục Minh Bác trực tiếp dặn dò: “Ra sân bay!”

“Được, thưa ông.”

Đến sân bay, đợi một lúc, Lục Minh Bác rất nhanh đã nhìn thấy bóng dáng của Quý Dạ Bạch.

Mấy ngày vất vả làm cho anh ta không còn tinh thần và khí chất như thường ngày, trông đặc biệt tiều tuỵ và mệt mỏi.

Trước khi đi về phía trước, ông hét lớn tên của Quý Dạ Bạch.

Nghe thấy tên của mình, lại nghe thấy giọng có chút quen thuộc kia, Quý Dạ Bạch dường như có chút sửng sốt.

Xoay người, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Minh Bác.

Khoảnh khắc đó, trong mắt anh ta hiện lên một sự bàng hoàng và bất ngờ lớn.

Nhưng ngay sau đó, biểu hiện trên khuôn mặt của anh ta đã trở lại bình thường rồi sau đó trở nên lạnh lùng: “Ông đến đây làm gì?”

“Dạ Bạch, lên xe đi, đã lâu không gặp, cha có chút chuyện muốn nói với con.”

Quý Dạ Bạch lại giống như không nghe thấy, trực tiếp vòng qua ông đi về phía trước.

“Dạ Bạch?” Lục Minh Bác đuổi theo phía sau anh ta gọi.

“Ông không cần làm chuyện vô ích, giữa tôi và ông chỉ là người xa lạ, không có gì để nói cả.” Quý Dạ Bạch vẫn lạnh lùng như trước.

“Nếu nó có liên quan đến mẹ của con thì sao?”

Nghe đến đó, Quý Dạ Bạch nhất thời dừng bước chân.

Thấy anh ta có hứng thú, Lục Minh Bác chủ động nói: “Xe của cha ở bên ngoài, đi cùng cha đi.”

Quý Dạ Bạch vẫn lạnh mặt, nhưng không từ chối nữa.

Lên xe, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, phải làm thế nào thì ông mới thả mẹ tôi ra? Đừng nói những lời cho có lệ với tôi, thứ tôi muốn là kết quả cuối cùng.”

Lục Minh Bác có chút bối rối.

Ông cau mày, một lúc lâu cũng không nói gì.

Quý Dạ Bạch hừ lạnh, vẻ mặt lạnh như băng nhìn ông: “Ha (cười khẩy)? Trái lại đã làm mới nhận thức của tôi, nhìn dáng vẻ của ông hoàn toàn không có ý định buông tha cho mẹ tôi.”

“Lục Minh Bác, ông nói sao lại có người bạc tình bạc nghĩa như ông? Mẹ tôi tốt xấu gì cũng là người của ông, bà ấy sinh con cho ông, toàn bộ tuổi trẻ, cả cuộc đời đều chôn vùi trên người ông.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi