Chương 1428
“Nếu như ông đến để nói về chuyện bỏ qua con dâu của ông thì không cần, ông cũng biết tôi và mẹ từ trước đến nay đều là người độc ác, chúng tôi không phải người tốt.”
Lục Minh Bác vẫn nắm lấy tay anh ta không buông ra.
Ông kiên trì nói: “Có thể đàm phán tất cả điều kiện.”
Hai người đi đến bãi đất trống bên cạnh, Quý Dạ Bạch vẫn lạnh lùng như cũ.
Đúng lúc này, Lục Minh Bác đột nhiên nói: “Cha biết bây giờ cha có xin lỗi một vạn câu thì con cũng sẽ không tha thứ cho cha.”
“Nhưng Kiến Thành xảy ra chuyện, Tư Mặc và Niệm Khanh còn nhỏ, trong bụng Nam Khuê còn có một đứa bé, con bé không thể ở nơi này được, cũng không thể bị phán là kẻ giết người được, nếu không cả đời của bọn nhỏ sẽ bị phá hủy, cha cũng không thể đối diện với Kiến Thành được.”
“Những năm này con oán cha, hận cha, đơn giản mà nói thì chính là một bộc lộ sự tức giận của mình để cảm thấy thoải mái hơn, nếu như vậy, cha thành toàn cho con.”
Quý Dạ Bạch nhếch môi, lạnh lùng nói: “Thành toàn? Ông thành toàn như thế nào?”
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Ngay lúc Quý Dạ Bạch nghĩ Lục Minh Bác sẽ bỏ đi thì đột nhiên giọng nói già nua của ông khó khăn nói: “Nếu như cha quỳ xuống xin lỗi với con thì sao?”
Quý Dạ Bạch không thể tin mà nhìn về phía ông: “Ông sẽ làm sao?”
Lục Minh Bác nhếch môi.
Đột nhiên ông uốn gối, một chân bước về phía trước.
Đầu gối ông nhanh chóng chạm xuống mặt đất, sau đó chân tiếp theo cũng dần hạ xuống.
Đôi mắt Quý Dạ Bạch đỏ bừng, anh ta nắm chặt tay, trong lòng điên cuồng gào thét.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Lục Minh Bác không chớp mắt.
Khóe mắt anh ta đỏ bừng, có thứ gì đó lóng lánh lóe lên dưới ánh mặt trời.
Giây cuối cùng, anh ta cố nén giận, một tay nắm lấy tay Lục Minh Bác: “Ông đừng có tốn công sức nữa.”
“Tôi nói cho ông biết, đừng nói là quỳ, cho dù ông quỳ trước mặt tôi ba ngày ba đêm, đầu đập đến nát cũng vô dụng, tôi sẽ không bỏ qua cho Nam Khuê.”
Nói xong, Quý Dạ Bạch xoay người, sải bước rời đi.
Từ mắt anh ta chảy ra một giọt nước mắt.
Nhưng đã nhanh chóng bị gió thổi khô.
Lục Minh Bác không phải đang cầu xin mà ngược lại từng lời ông nói, từng động tác của ông đều như cắt vào da thịt anh ta, khiến anh ta đau đớn chảy máu.
Khiến anh ta đau đến tận xương cốt.
Rõ ràng là cùng một người cha mà ông lại không hề quan tâm đến anh ta, ngược lại còn vô cùng chán ghét.
Còn đối với Lục Kiến Thành lại nỗ lực đến mức này?
Buồn cười không?
Cha của anh ta vì một đứa con trai mà quỳ xuống trước mặt đứa con trai khác để cầu xin, đây đúng là chuyện nực cười nhất anh ta từng biết.
Nhưng vậy thì sao chứ?