Chương 1433
Nghe Nam Khuê nói vậy, hai đứa nhỏ đều vô cùng hưng phấn.
Bàn tay non nớt nhỏ nhắn thử thăm dò phía trước, nhẹ nhàng đặt lên bụng Nam Khuê.
Thấy không có phản ứng, hai bé mới cẩn thận đặt toàn bộ bàn tay xuống.
Lúc hai bàn tay nhỏ đặt lên bụng Nam Khuê, hai đứa bé lập tức trở nên kích động.
Tiểu Tư Mặc không nhịn được mà nhẹ nhàng nói: “Em gái, chào em, anh là anh trai em, chờ em ra rồi anh sẽ đưa em đi chơi, sẽ mua rất nhiều đồ ăn cho em, có được không?”
Tiểu Niệm Khanh cũng không chịu yếu thế.
Bé cũng vội vàng tranh thủ tình cảm: “Em gái, còn có anh nữa, anh cũng là anh trai em, anh sẽ mua cho em rất nhiều váy đẹp và trang sức nữa, sẽ cho em mặc thật xinh đẹp, nếu như em nghe thấy thì trả lời anh trai một chút được không?”
Nam Khuê đang định nói bây giờ em gái vẫn còn rất nhỏ, mặc dù sẽ trả lời nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới có.
Kết quả cô mới hé miệng định nói thì đột nhiên cảm thấy bụng như bị đá nhẹ một cái.
Mặc dù rất nhỏ nhưng vì hai cậu bé đang tập trung tinh thần cảm nhận nên lập tức nhận ra.
Trong nháy mắt, Tư Mặc và Niệm Khanh đều hưng phấn hô to: “Mẹ, em gái…? Em gái vừa mới cử động sao?”
“Em ấy nghe được tiếng chúng con nói nên đang trả lời chúng con đúng không?”
Nam Khuê cũng để tay lên, cười gật đầu: “Đúng, em gái vừa mới trả lời hai đứa đấy.”
Nói xong trong lòng còn có chút ghen tị.
Mấy hôm ở trong kia, lúc nhàm chán, cô cũng sẽ sờ bụng một chút, sau đó gọi “em gái” trong bụng mình.
Kết quả đứa nhỏ này không nể mặt cô chút nào, luôn đột nhiên đá một hai cái vào đúng lúc cô muốn ngủ ban đêm, lúc khác thì không chút nể tình.
Vậy mà hôm nay nghe được giọng của hai anh trai thì lại trả lời nhanh như vậy.
“Xem ra em gái rất thích hai anh.” Nam Khuê nói.
Hai người bạn nhỏ nghe xong thì vừa vui vừa ngại.
Nhưng hai đứa nhỏ cũng nhanh chóng thể hiện: “Chắc chắn rồi, sau này chúng con sẽ bảo vệ em gái thật tốt.”
Nhìn dáng vẻ thề son sắt chắc chắn của hai bé, trong lòng Nam Khuê lập tức cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
Một nhà năm người của họ, bây giờ đã có bốn người ở cùng một chỗ rồi.
Cho nên Kiến Thành, rốt cuộc anh ở đâu?
Anh biết không?
Em vẫn chờ anh, cho nên anh đừng từ bỏ.
Anh nhất định phải chờ, chờ đến lúc em đi tìm anh, được không?
Nam Khuê cúi đầu nhẹ lau nước mắt, sau đó cùng dẫn Niệm Khanh và Tư Mặc ngồi xuống bàn.
Đã qua giờ cơm trưa từ lâu, vì có Niệm Khanh và Tư Mặc ở đây nên bầu không khí vô cùng vui vẻ, tràn đầy tiếng cười.