Chương 1436
Cô ấy đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Kết quả vừa đi được hai bước, giọng nói của anh ấy vang lên sau lưng cô: “Họa Họa?”
“Anh Chu, sao vậy?” Đông Họa xoay người nhìn anh ấy.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nỡ để Tư Mặc và Niệm Khanh thất vọng cho nên mới đồng ý suy nghĩ, cũng mong cô không để ở trong lòng.”
“Anh yên tâm, trong lòng tôi anh chỉ là một người bạn, tôi sẽ không có bất kì suy nghĩ nào không nên có với anh.”
Cô ấy đột nhiên ngẩn người, giây phút này trái tim nhói đau.
Bị chính người mình thích từ chối.
Nghe được người mình thích nói với bản thân rằng không có bất kì suy nghĩ nào với mình.
Đó là cảm giác gì chứ?
Có lẽ đó giống như ngoài cửa sổ rõ ràng ánh nắng chan hòa, ấm áp như xuân mà bạn lại cảm thấy bản thân như đứng trong hầm băng vậy, cơ thể lạnh đến đóng băng.
Toàn thân như bị đóng đinh, một lúc lâu sau Đông Họa mới nhẹ nhàng giật giật ngón tay, nhưng thân thể vẫn cứng ngắc như cũ.
“Thật xin lỗi, là tôi khiến cô khó xử rồi.”
Thấy Đông Họa không nói gì, Chu Tiễn Nam càng cảm thấy bản thân khiến cô ấy khó xử, anh ấy lại nói tiếp.
Đông Họa cố gắng chớp mắt.
Cô ấy cố kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, cố gắng nở nụ cười: “Không sao, anh Chu, anh quá lo lắng rồi.”
“Ừm, cô không hiểu lầm là tốt rồi.”
“Anh yên tâm, tôi biết trái tim anh đã thuộc về người khác, tôi sẽ không tin là thật.”
Nghe Đông Họa cam đoan chắc chắn như vậy, Chu Tiễn Nam yên tâm hơn nhiều.
“Anh Chu, anh còn chuyện gì khác nữa không?” Đông Họa nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Không có, cô đi trước đi.”
“Được.”
Vừa vào nhà vệ sinh, Đông Họa đã điên cuồng hất nước lạnh lên mặt.
Có lẽ do nước quá lạnh, cũng có thể do trái tim quá lạnh mà cô ấy cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
Cô ấy đưa tay vỗ vỗ mặt mình, nhìn bản thân trong gương: “Đông Họa ơi là Đông Họa, mày đang làm cái gì vậy? Vốn đây chính là chuyện không thể, sao trong lòng mày lại có loại hi vọng xa vời đó được chứ?”
Đã biết đây chỉ là một giấc mơ, cứ như vậy dùng thân phận bạn bè đứng cạnh anh ấy không tốt sao?
Tại sao trong lòng còn mang theo hi vọng chứ?
“Cho nên Đông Họa à, mày tỉnh táo lại đi. Không nói đến chuyện anh ấy không thích mày, cho dù có thích thì thân phận của hai người cũng hoàn toàn chênh lệch.”
Cố gắng hít một hơi sâu, Đông Họa lau khô nước trên mặt.
Không thể lập tức đi vào đối mặt với anh ấy, cho nên cô ấy đứng ở vườn hoa bên ngoài một lúc.
Mãi cho đến khi tâm trạng bình ổn lại một chút mới quay về phòng.