Chương 1443
Kết quả vừa mở dù ra thì mưa đã rơi.
Mưa không quá lớn nhưng hạt mưa rất dày, giống như từng tia nhỏ, bị gió thổi lại tung ra như sương mù.
Gió nhẹ nhàng thổi làm lay động vạt váy của Nam Khuê.
Thấy cô ăn mặc đơn giản, Trần Tranh gần như lập tức cởi áo khoác trên người ra.
Nhưng mà lúc anh ta vừa muốn đắp áo của mình lên người cô thì như lập tức bừng tỉnh lại, vội vàng thu áo khoác lại.
Anh ta đội mưa chạy thẳng vào sảnh lớn.
Dì Chu nhìn thấy anh ta thì lập tức sốt ruột: “Thiếu phu nhân đâu? Sao cậu lại một mình quay về?”
“Thiếu phu nhân ngủ thiếp đi mất, có áo khoác thiếu gia ở đây không? Tôi lấy một cái đắp cho thiếu phu nhân.”
“Có, cậu chờ một chút, tôi lập tức đi lấy.”
Dì Chu nhanh chóng mang áo xuống, bà ấy đưa một chiếc áo khoác dài cho Trần Tranh: “Mưa rơi dày, cậu đừng làm ướt, không khi đắp cho thiếu phu nhân sẽ khiến cô ấy lạnh.”
“Dì Chu yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Trần Tranh miễn cưỡng che chắn rồi lập tức chạy đi.
Nam Khuê vẫn còn nhắm mắt ngủ, gió nhẹ thổi, lúc Trần Tranh đi qua, mấy cánh hoa theo gió rơi xuống bên cạnh cô.
Cánh hoa như cánh bướm, lượn nhẹ vài vòng rồi mới rơi xuống.
Có mấy cánh hoa rơi trên ghế dài, có mấy cánh rơi xuống người cô, có mấy cánh hoa hồng rơi lên tóc cô.
Cánh hoa đỏ đỏ rơi lên mái tóc đen dài càng khiến cô dịu dàng hơn.
Giờ phút này, Nam Khuê như một tiên nữ dựa vào ghế ngủ.
Mặc dù mang thai nhưng nhìn cô không mập lên chút nào, ngược lại càng có chút dịu dàng không thể tả rõ.
Trần Tranh lập tức dừng bước, anh ta không khỏi ngây người nhìn.
Thời gian như dừng lại, giây phút này, trái tim anh ta không theo điều khiển mà cứ như vậy loạn nhịp.
Ngay cả việc anh ta cần làm bây giờ là gì anh ta cũng đều không nhớ rõ.
Mãi đến khi có một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Tranh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Trần Tranh nâng chân đi qua, anh ta cúi người, cẩn thận từng li từng tí đắp áo trong tay lên người Nam Khuê.
Cảm nhận được sự ấm áp, khuỷu tay Nam Khuê hơi động đậy, nhưng cô chỉ điều chỉnh tư thế nằm một chút rồi ngủ tiếp.
Một lát sau gió dần thổi mạnh hơn.
Mưa phùn lất phất bay.
Thấy vậy, Trần Tranh lập tức đứng dậy lấy ô che mưa, anh ta đi sang một bên nghiêng dù che mưa, dáng người thẳng tắp đứng yên, dùng áo khoác của mình che tất cả mưa gió.
Nam Khuê nằm ở góc khuất, vì có bức tường người này che chắn nên cô càng cảm thấy ấm hơn.
Mưa cứ tí tách rơi.
Trước kia Trần Tranh ghét nhất là trời mưa, vì không chỉ mặt đất bị ướt mà tâm trạng cũng bị ảnh hưởng.