Chương 1449
Vì quá vui nên trên đường đi Nam Khuê đều hưng phấn và kích động.
Cho nên cô hoàn toàn không nghĩ đến một vấn đề: Đó chính là Kiến Thành còn sống nhưng tại sao không chủ động đi tìm cô?
Nhưng Đông Họa lại nghĩ đến vấn đề này.
Lục Kiến Thành yêu Khuê Khuê như vậy, nếu như anh còn sống thì không có chuyện trơ mắt nhìn Khuê Khuê đau khổ thương tâm như vậy.
Mà khả năng anh không tìm về chỉ có mấy trường hợp.
Hoặc anh bị thương, vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Hoặc là anh chỉ còn sống nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Cũng có thể tất cả mọi thứ về anh đều ổn, nhưng cũng có thể đã quên Khuê Khuê, không còn nhớ rõ cô.
Những tình huống này, cho dù là chuyện nào thì Khuê Khuê cũng không thể chấp nhận được.
Nhìn khuôn mặt vui vẻ đầy mong chờ của Nam Khuê, sao cô ấy có thể nhẫn tâm nói những lời này ra chứ?
Lâm Tiêu điều máy bay tư nhân của nhà họ Lục đến, mấy người cùng nhau lên.
Hai tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Sau đó là một lộ trình trắc trở.
Vừa mới bắt đầu, Nam Khuê đã vô cùng sốt ruột: “Lâm Tiêu, còn lâu không? Nhanh không?”
Sau đó lại hỏi: “Tiễn Nam, hai người đã thấy anh ấy sao? Hay là chỉ nhận được manh mối nghi ngờ anh ấy ở đây? Có thể nhầm không?”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô, khẳng định nói: “Khuê Khuê, không sai được, chúng tôi đã tận mắt thấy anh ấy.”
Nam Khuê nghe xong lập tức thở nhẹ nhõm.
“Được, vậy là tốt rồi, mấy người gặp là tốt rồi.”
“Tôi tin tưởng anh, anh đã nói vậy thì chắc chắn không nhầm được, quá tốt rồi.”
Nhìn dáng vẻ khua tay múa chân vui vẻ của Nam Khuê, lời Chu Tiễn Nam định nói cứ đến miệng lại nuốt lại, không thể nói ra thành lời được.
Nếu như gặp mặt thì quá tàn nhẫn, ít nhất bây giờ anh ấy cũng muốn để cô vui vẻ, để cô ấy mong chờ.
“Thiếu phu nhân, tổng giám đốc Lục ở trấn nhỏ trước mặt, chúng ta sắp đến rồi.”
Lúc xe đi đến đường mòn, Lâm Tiêu chủ động nói.
“Được.”
Có lẽ do lập tức được thấy anh nên Nam Khuê không gấp gáp hỏi nữa.
Nhưng trái tim cô lại đập loạn không ngừng.
Cô rất vui, hơn nữa còn vừa hưng phấn vừa kích động.
Nhất là khi nghĩ đến chuyện có thể thấy anh, ôm anh, nói ra nỗi nhung nhớ từ lâu nay, Nam Khuê càng không thể khống chế nổi tâm trạng kích động của mình.
Đột nhiên xe đi qua nơi xóc nảy một chút.
Nam Khuê lập tức che chở bụng theo phản xạ, đồng thời cô cúi đầu dịu dàng an ủi: “Bé con ngoan, bé con đừng sợ.”
“Bé con, con biết không? Chúng ta sắp được gặp cha rồi.”