Chương 1457
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, đặc biệt là cách anh bảo vệ người phụ nữ kia, trái tim Nam Khuê lại từng hồi nhói lên.
Nếu không đau khổ mới là giả đấy.
Làm sao cô có thể không đau khổ cho được!
Cả trái tim cô đều rất đau, rất đau.
Vì đang mang thai em bé nên cô không thể ngồi xổm, nếu không cô nhất định sẽ ngồi xổm và ôm đầu khóc thật lớn.
Cũng may có một dãy ghế dài bên cạnh, Nam Khuê bước tới và ngồi lên đó.
Gió biển ngày càng lạnh, nhiệt độ môi trường cũng ngày càng giảm.
Nhiệt độ trên người cô dần giảm xuống, hai má, bàn tay và gần như toàn bộ cánh tay cô đều lạnh ngắt.
Khi Chu Tiễn Nam, Lâm Tiêu và Đông Họa chạy đến, ba người họ đều nhìn thấy Nam Khuê ngồi ngơ ngác trên ghế
Cô cứ tựa vào ghế như vậy, đôi mắt nhìn về phía biển cả xa xăm.
Không nói một lời nào, cứ yên tĩnh ngồi lủi thủi một mình.
Nhưng vẻ ngoài trầm lặng của cô lại khiến mọi người càng thêm lo lắng và xót xa.
“Khuê Khuê …” Chu Tiễn Nam là người đầu tiên chạy tới.
“Thiếu phu nhân, cô phải bảo trọng sức khỏe, đừng quá buồn rầu như vậy không tốt đâu.” Lâm Tiêu cũng nhanh chóng chạy tới từ phía sau.
Bởi vì Đông Họa là con gái, thể lực hơi yếu hơn so với hai người đàn ông, cho nên cô chạy khá chậm, thậm chí còn bị tụt lại phía sau một chút.
Nhìn thấy Nam Khuê, cô lập tức chạy tới ôm lấy cô ấy: “Khuê Khuê, cậu đừng sợ, chúng ta đều ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng sẽ đồng hành cùng cậu.”
Nhưng Nam Khuê cũng chỉ để mặc cô ôm, hoàn toàn không chịu mở miệng nói bất cứ điều gì.
Tay của Đông Họa chạm vào cánh tay cô, lúc này mới phát hiện toàn thân cô lạnh toát.
“Khuê Khê, sao cả người cậu lại lạnh như vậy?”
Đông Họa vừa nói xong, Chu Tiễn Nam liền nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho Đông Họa.
Cô nhanh chóng nhận lấy và khoác nó lên người Nam Khuê.
Trong lòng cô đau đớn không thôi, cố ôm chặt lấy Nam Khuê, cô nói: “Khuê Khuê, chúng ta về trước đi, được không?”
Nam Khuê vẫn không chịu nói gì.
Cô không khóc cũng không náo.
Nhưng cô càng im lặng bao nhiêu thì mọi người lại càng lo lắng cho cô bấy nhiêu.
“Khuê Khuê… đừng như vậy, cậu có thể nói chuyện với mình được không? Mình biết trong lòng cậu không thoải mái, cậu không thể chấp nhận sự thật này, mọi người chúng ta ai cũng vậy. ”
“Nhưng đó không phải lỗi của cậu, cũng không phải lỗi của tổng giám đốc Lục, cũng chỉ có thể trách ý trời quá nhẫn tâm. Nhưng mình tin rằng tổng giám đốc Lục sẽ khôi phục trí nhớ, anh ấy sẽ nhớ đến cậu, và cũng sẽ nhớ đến Niệm Khanh và Tư Mặc.”
“Anh ấy đã may mắn sống sót sau một vụ tai nạn máy bay lớn như vậy, vì thế chúng ta cũng nên hy vọng cho anh ấy, phải không nào?”
“Tổng giám đốc Lục rất yêu cậu, anh ấy sẽ không bỏ mặc cậu đâu, Khuê Khuê, cậu phải tự tin lên, tổng giám đốc Lục nhất định sẽ nhớ ra cậu thôi.”