Chương 147
Ngay lúc anh đang chuẩn bị cúp máy, Đỗ Kiến Quốc lập tức nói: “Bọn họ bắt Khuê Khuê, bắt chúng ta phải trả tiền.”
“Mấy người đang ở đâu?” Lục Kiến Thành lập tức đứng dậy.
“Nói cho tôi biết địa chỉ.”
Nhận được địa chỉ, Lục Kiến Thành nhanh chóng cầm áo khoác đi ra ngoài.
Trên xe, sắc mặt Lục Kiến Thành lạnh đến mức muốn đóng băng người khác, anh nhếch môi, không nói một lời, không khí xung quanh lạnh một cách dọa người, khuôn mặt điển trai lúc này chỉ có thể dùng hai chữ âm trầm để hình dung.
Anh ngược lại muốn xe những người nào to gan như vậy, vậy mà dám bắt vợ Lục Kiến Thành anh để áp chế anh.
Đúng là chán sống.
20 phút sau.
Lúc Nam Khuê nhìn thấy Lục Kiến Thành, cô còn cho rằng mình bị ảo giác.
“Nam Khuê.”
“Kiến Thành.”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Nam Khuê vui mừng chạy về phía Lục Kiến Thành.
Nhưng mới đi được hai bước đã bị đám người kia ngăn lại.
“Tránh ra.”
Giọng nói của Lục Kiến Thành lạnh đến mức có thể dọa chết người.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng khiếp người.
Người đàn ông cản Nam Khuê lại run lên một cái, ngoan ngoãn nhường đường.
Một giây sau, Nam Khuê được Lục Kiến Thành ôm vào trong ngực.
Mãi cho đến khi ôm anh, nghe nhịp tim của anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, Nam Khuê mới tin tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Anh thật sự đã đến.
“Sợ sao?” Lục Kiến Thành vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hỏi.
Nam Khuê cúi đầu, ôm anh chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi an ủi Nam Khuê xong, Lục Kiến Thành cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng dụ dỗ: “Đi lên xe chờ anh, ở đây để anh xử lí.”
“Em không muốn đi, em ở cạnh nhìn không được sao? Đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến mọi người.”
Trong lòng cô cuối cùng vẫn rất lo lắng.
Không phải vì cô lo lắng cho Đỗ Quốc Khôn, mà trước khi mẹ qua đời đã ngàn vạn lần khẩn cầu cô, mặc dù hận người cha này, nhưng cũng nhất định phải cứu ông ta lúc nguy hiểm nhất.
Nguyện vọng của mẹ, sao cô có thể quên chứ?
“Ngoan, lên xe, anh cam đoan mười phút sau sẽ xuống.” Lục Kiến Thành lại cưng chiều dụ dỗ cô.