Chương 150
“Em không sợ phải chịu khổ, sinh hoạt kém một chút cũng không sao, không thể mua búp bê mình yêu thích, cũng không mua được quần áo xinh đẹp, những chuyện đó em đều có thể vượt qua, vui vẻ thỏa mãn.”
“Một nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện được.”
Nam Khuê càng nói càng nhỏ.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cô, cũng chính là khoảng thời gian mà cô khó có thể kể được nhất.
Sau khi lớn lên, cô giấu mọi thứ về “cha” rất kín, vì cô sợ người khác phát hiện cô có một người cha quen thói đánh bạc, từ đó sẽ phán xét cách làm người của cô và mẹ.
Những bí mật này cô vẫn luôn giấu trong lòng, chưa từng nói với bất kỳ ai.
Nhưng bây giờ, cô lại nói những chuyện này cho Lục Kiến Thành.
Không phải vì muốn anh đồng tình, mà là vì tin tưởng nên muốn nói hết cho anh.
“Em rất thích búp bê, rất thích quần áo đẹp sao?” Lục Kiến Thành hỏi kỹ.
Nam Khuê gật đầu: “Đương nhiên, có nữ sinh nào không thích chứ.”
“Em nhớ lúc sinh nhật mười tuổi, mẹ mua cho em một con búp bê rất lớn, rất xinh đẹp, tóc màu vàng, hai mắt rất to, lông mi rất dài, em vô cùng thích, nhưng sau đó…”
Ánh mắt Nam Khuê trầm xuống: “Ông ta uống say, ném búp bê của em đi.”
“Em nhớ lúc đó trời mưa rất to, sau khi em biết đã rất buồn nên liều lĩnh ra ngoài tìm, em tìm tất cả thùng rác cũng không thấy được con búp bê đó.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hả…” Nam Khuê ngẩng đầu, cố gắng mở lớn mắt, tiếp tục nói: “Sau đó mẹ nói sẽ mua cho em một con giống hệt, nhưng em từ chối.”
“Vì sao không nhận?”
“Vì con búp bê đó rất quý, vài trăm tệ lận, sau khi Đỗ Quốc Khôn biết thì vô cùng tức giận, ông ta đánh mẹ trước mặt em.”
“Em nhớ lúc đó em vừa nhỏ vừa gầy, dáng người cũng không cao, em liều mạng khóc lóc, liều mạng che cho mẹ, nhưng một tay của ông ta cũng đẩy được em, sau đó ném em xuống đất, khi đó em rất hận ông ta, cuối cùng em nghĩ, chỉ cần em trưởng thành thì có thể mang mẹ chạy trốn khỏi ông ta, cùng mẹ trải qua thời gian hạnh phúc.”
“Nhưng mẹ không đợi được đến ngày đó, em cũng không thể thực hiện lời hứa của mình.”
Nước mắt Nam Khuê yên lặng chảy xuống.
Chuyện cũ này, ngoài Niệm Niệm ra thì không còn ai biết.
Có thể vì Niệm Niệm và cô có chung cảnh ngộ, vì vậy nên từ khi còn nhỏ các cô đã dựa vào nhau để sưởi ấm.
Sau đó các cô đều trưởng thành, ai cũng gọn gàng xinh đẹp, tài trí ưu nhã.
Nhưng chuyện lúc nhỏ đã khắc ghi trong lòng cô cả đời.
Những ngày tháng đen tối đó dường như đẩy người ta vào thời gian tuyệt vọng, giống như một bãi bùn nhão, buồn nôn đến mức làm cô cảm thấy phát ói.
Nếu như không phải Đỗ Quốc Khôn lại lần nữa xuất hiện trước mặt mình thì cô gần như đã quên người này.
Nhưng ông ta là cha cô, cho dù cô thật sự chán ghét thì cũng không thể thoát khỏi được.
“Ông ta nợ bao nhiêu tiền?” Nam Khuê nhớ đến điểm chính, vội vàng hỏi.