Chương 1531
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh, bụng.”
Trần Tranh cao hứng nhìn cô, đang muốn hỏi cô có đói bụng không.
Nhưng Nam Khuê đã sốt ruột hỏi: “Trần Tranh, Kiến Thành đâu rồi? Tối qua anh ấy tới đây có phải không?”
Trần Tranh có chút khó xử.
Bởi vì anh ta biết, tối hôm qua tất cả là giả, chỉ là diễn kịch mà thôi.
Cố Mạc Hàn vẫn là Cố Mạc Hàn, anh cũng không có khôi phục trí nhớ.
Cho nên, anh ta không dám mang sự thật nói cho Thiếu phu nhân, sợ cô lại bị đả kích một lần nữa.
Nam Khuê đã sớm không chờ nổi nữa, không thể chờ đợi được hỏi: “Trần Tranh, mau nói đi, mau nói cho tôi biết, có phải anh ấy tới hay không?”
Bởi vì sốt ruột nên cô đã vươn tay nắm lấy cánh tay Trần Tranh.
Đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, giờ phút này đang mang theo hơi lạnh, khẽ run rẩy.
Trần Tranh không đành lòng.
Cho nên chỉ có thể chuyển đề tài: “Thiếu phu nhân đang đói bụng, tôi đã cho người nấu cho cô.”
Nhưng mà, lời nói trong miệng anh ta còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt đứt.
“Trần Tranh” cô buông anh ta ra, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một chút tức giận: “Vì sao không trả lời tôi thẳng thắn? Tại sao luôn luôn chuyển chủ đề?”
“Bây giờ tôi đang hỏi anh, tôi chỉ muốn biết ngày hôm qua Kiến Thành có tới hay không? Anh ấy đã chăm sóc tôi, anh ấy đã ở bên tôi, phải không?”
Trần Tranh mím môi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nam Khuê.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay cô, anh ta nhíu mày nói: “Thiếu phu nhân, cô bệnh nặng mới khỏi, ăn mặc mỏng manh, tôi đi lấy cho cô một cái áo khoác xuống.”
“Trần Tranh!”
Nam Khuê gọi tên anh ta, đôi mắt nhỏ mở tròn nhìn anh ta.
Thái độ tức giận cực kì rồi.
Trần Tranh làm sao không cảm giác được!
Cuối cùng, anh ta mở miệng: “Thiếu phu nhân có thực sự muốn biết không? Cô đang tìm kiếm sự thật hay muốn khẳng định suy nghĩ của mình?”
“Sự thật.” Nam Khuê chém đinh chặt sắt đáp lại.
Tay Trần Tranh xiết chặt thành nắm đấm
Qua mấy giây, dường như anh quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn Nam Khuê, nghiêm túc trả lời.
“Thiếu phu nhân, ngày hôm qua cô bệnh nặng, luôn sốt cao nhiều lần, cho nên suy nghĩ sai lệch xuất hiện, cũng xuất hiện ảo giác, Cố tiên sinh cũng không tới nơi này.”
Nghe được đáp án này, Nam Khuê có cảm giác hoảng hốt.
Trái tim cô cũng rơi thẳng xuống vực sâu lạnh buốt.
Anh không đến à?
Thế nên, cô thật sự nghĩ sai rồi à?
Nhưng những âm thanh loáng thoáng kia, còn có những hình ảnh mơ hồ kia, sao lại chân thật như thế!
Làm sao có thể không có được?