Chương 1562
Trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành, Cố Mạc Hàn vừa gọi lại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của mẹ Chu.
“Mạc Hàn, tìm được cậu rồi, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết Hiểu Tinh vừa bị ngã ở nhà không, chảy rất nhiều máu, đứa trẻ có nguy cơ sảy thai, bây giờ nó đang được cấp cứu tại bệnh viện.”
“Hiểu Tinh vẫn luôn khóc lóc gọi cậu, cậu mau tới đây đi!”
Cố Mạc Hàn không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Khi anh chạy đến bệnh viện, Chu Hiểu Tinh vẫn đang được cấp cứu.
Mẹ Chu vừa nhìn thấy anh lập tức oà khóc.
“Mạc Hàn, cậu tới rồi, cậu chạy đi đâu vậy?”
“Cậu có biết tôi gọi cho cậu bao nhiêu cuộc không? Sau khi Hiểu Tinh xảy ra chuyện vẫn luôn gọi tên cậu, con bé khóc gọi cậu, chỉ hy vọng cậu có thể ở bên cạnh nó, nhưng gọi cho cậu thế nào cũng không nghe máy. ”
“Cậu nói cho tôi biết, có phải cậu lại chạy đi tìm ả hồ ly tinh kia không?”
Bà Chu nói xong, đột nhiên khóc lóc túm lấy quần áo Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn biết mình đuối lý, cũng biết mình mắc nợ quá nhiều trong chuyện này.
Vì vậy, anh chỉ đứng đó mà không có bất kỳ phản kháng nào.
Mẹ Chu thấy anh không có phản kháng gì, ngược lại càng phát điên hơn.
Bà ta duỗi tay, trực tiếp nắm lấy mặt Cố Mạc Hàn.
Trên khuôn mặt đẹp trai kia nhanh chóng xuất hiện hai vết máu đỏ tươi, rách da, máu rất nhanh chảy xuống hai má.
Mẹ Chu vẫn không chịu bỏ qua, bà ta vẫn vừa khóc vừa đấm Cố Mạc Hàn như cũ.
“Cố Mạc Hàn, cái thứ không có lương tâm, cậu có biết lúc trước Hiểu Tinh nhà chúng tôi đã cứu cậu hay không.”
“Nếu không phải Hiểu Tinh nhà chúng tôi ngày đêm ở bên cạnh cậu, chăm sóc cậu, cậu đã sớm chết rồi. Cậu không chỉ không biết ơn, còn đối với chúng tôi lấy oán báo ân. ”
“Tôi nói cho cậu biết, nếu Hiểu Tinh xảy ra chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu.”
Cuối cùng, cha Chu nhìn không nổi nữa, đi lên ôm mẹ Chu.
“Bà bình tĩnh chút, tôi biết bà rất tức giận, nhưng hiện tại quan trọng nhất là Hiểu Tinh và đứa bé trong bụng nó.”
“Hiện tại bác sĩ còn đang cấp cứu ở bên trong, cần không gian yên tĩnh, bà ầm ĩ náo loạn, vừa khóc vừa đánh, không có lợi cho việc cấp cứu.”
Có thể là những lời này có tác dụng, mẹ Chu buông Cố Mạc Hàn ra, lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp theo là chờ đợi.
Cố Mạc Hàn vẫn tựa vào tường.
Anh sợ.
Trái tim như rơi xuống đáy.
Không chỉ sợ đứa nhỏ vô tội mất đi, còn sợ lỡ như Hiểu Tinh có chuyện, vậy anh và Nam Khuê kiếp này sẽ hoàn toàn không thể đến với nhau.