Chương 1580
Tay anh ôm một bó hoa hồng lớn, vừa tròn 99 bông hoa.
Trong túi quần tây của anh là một hộp nhẫn bằng nhung màu đỏ, bên trong là một chiếc nhẫn đang nằm yên lặng trong đó.
Đúng vậy, anh đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Nhưng, khi hai chân dừng lại trước cửa phòng bệnh, trong đầu anh lại nhớ đến khuôn mặt của Nam Khuê, đôi mắt của anh lại đỏ hoe.
Anh biết, một khi đã đem những thứ này đi vào trong phòng thì sẽ không thể quay đầu được nữa.
Anh và Hiểu Tinh sẽ bị ràng buộc với nhau cả đời.
Anh và Nam Khuê cũng sẽ không còn có thể nữa.
Đột nhiên, bên trong truyền tới giọng nói đau xé ruột gan của mẹ Chu: “Hiểu Tinh, quay lại đây, mẹ cầu xin con, con quay lại đây đi được không?”
“Mẹ” Chu Hiểu Tinh bật khóc trả lời: “Cuộc sống này thật sự quá nhàm chán rồi, mẹ có biết không? Con đau khổ quá rồi, con không tìm thấy một chút vui vẻ nào cả, mẹ cứ để con giải thoát đi!”
“Hiểu Tinh, mẹ biết con mất đi đứa con rất đau khổ, nhưng sau này con vẫn còn cơ hội mà.”
“Mẹ, mẹ quên rồi sao? Bác sĩ nói con không thể mang thai được nữa rồi.”
“Mẹ nhớ, nhưng bây giờ khoa học rất phát triển, chúng ta có thể làm ống nghiệm, con vẫn có thể làm mẹ mà, mẹ cầu xin con đó, con đừng bốc đồng, nhanh, nhanh quay lại đi.”
Chu Hiểu Tinh đột nhiên gào khóc.
Mẹ Chu cũng tranh thủ cơ hội mà đi tới gần cô ta từng chút một.
Nhưng, chính là lúc bà ta sắp tiến gần đến nơi rồi, tinh thần của Chu Hiểu Tinh lại đột nhiên trở nên kích động.
“Mẹ, đứng lại đó, đừng cử động, mẹ đừng có tới đây.”
“Được được được, mẹ không cử động, con gái của mẹ, con nhất định đừng bốc đồng, mẹ xin con đấy, con nhanh xuống khỏi cửa sổ đi, được không?”
Nghe thấy hai từ “Cửa sổ”, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh đẩy cửa ra, hình ảnh đập vào mắt chính là Chu Hiểu Tinh đang ngồi trên ghế sofa.
Còn một nửa người cô ta đang ở trên cửa sổ, cả người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, hai đôi chân không có một chút che chắn đang buông thả ngoài cửa sổ.
Mà cửa sổ thì đang mở toang.
Rèm cửa sổ có hai lớp, lớp rèm dày dặn ở bên ngoại đã được buộc lại.
Còn lớp rèm voan mỏng bên trong thì bị gió thổi bay vào mặt và người của cô ta.
Bởi vì gió quá mạnh nên lớp voan mỏng bị lật tung dữ dội, làm tăng thêm phần đáng sợ và u ám.
Nhìn thấy Cố Mạc Hàn, mẹ Chu liền lập tức giống như gặp được vị cứu tinh, bà ta chạy tới rồi nắm lấy tay áo anh.
“Mạc Hàn, cháu đại nhân không chấp tiểu nhân, những gì bác nói lúc trước cháu đừng để trong lòng.”
“Bác cầu xin cháu, cháu cứu Hiểu Tinh, cứu con gái bác có được không?”
“Bây giờ con bé không chịu nghe lời ai cả, con bé chỉ chịu nghe lời mỗi mình cháu thôi, cháu bảo con bé xuống đi được không? Ở trên đó quá nguy hiểm, con bé sẽ rơi xuống mất.”