CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1591

Nói xong, cô ta bắt đầu bật khóc.

Khóc vô cùng thương tâm, khóc đến chấn động lòng người.

Nam Khuê nhìn qua, quả nhiên, cho dù là lúc nào, đây vẫn là sở trường giỏi nhất của cô ta.

Có lẽ cô ta cũng đã khóc như thế này trước mặt Cố Mạc Hàn, khóc đến mức khiến anh mềm lòng nhỉ.

Chỉ là, thủ đoạn đê hèn, dối lòng này, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn chưa học được.

Trái tim không thuộc về cô thì cô cũng không cần dùng đến cách này để níu giữ.

Cho dù có níu giữ được rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Thứ cô cần là tình yêu đích thực, là tin tưởng, là lựa chọn độc nhất vô nhị, là tình yêu và sự bảo vệ không bao giờ thay đổi.

Chứ không phải là sự bố thí, lừa dối và thương hại.

“Chu Hiểu Tinh, cô sai rồi.”

“Tôi không đến đây để phá hôn lễ của cô, tôi đến là muốn chúc phúc cho cô.”

Ánh mắt của Nam Khuê đặt lên người của hai bọn họ: “Ngày hôm nay thật đẹp, thời tiết cũng tốt, trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng, rất thích hợp để kết hôn, làm một ngày lành, thế nên tôi chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc, ân ái một đời.”

Sau đó, ánh mắt của cô lại nhẹ nhàng nhìn qua Cố Mạc Hàn.

“Ngoài việc chúc phúc, em cũng muốn đến để từ biệt anh.”

“Từ biệt?”

Cố Mạc Hàn đôi môi run rẩy, trái tim như có hàng ngàn hàng vạn vết thương bị xé ra, đau đớn vô cùng.

Anh hoàn toàn không dám tin vào những lời cô nói.

Anh thậm chí còn không muốn tiếp tục nghe nữa.

Để chống lại sự xúc động, anh gần như giận dữ mà hét lên: “Em nói rõ đi, từ biệt gì? Em sắp rời đi?”

Nam Khuê khẽ cong môi cười nhẹ.

“Đúng vậy, từ biệt.”

“Cố Mạc Hàn, thật sự rất xin lỗi anh, xin lỗi vì những ngày trước đã gây ra nhiều rắc rối cho anh, cũng xin lỗi vì đã khiến anh khó xử, nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không thế nữa, Tiễn Nam đến đón em rồi, em phải trở về rồi.”

“Thế nên, chúng ta tạm biệt nhé, bảo trọng!”

Lúc nói những lời này, khóe miệng của cô vẫn luôn đem theo một nụ cười nhàn nhạt.

Giống như là đến đây để nói với anh một chuyện vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc vậy.

Sau khi nói xong chữ cuối cùng, Nam Khuê một khắc cũng không ở lại.

Cô quay người lại, bước chân nhanh chóng, quật cường đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, đột nhiên, một sự đau đớn kịch liệt bao vây lấy Cố Mạc Hàn.

Anh vội vàng duỗi tay ra, nhưng đã quá muộn rồi, ngón tay của anh thậm chí còn không đụng đến được vạt áo của cô.

Trước mắt anh, chỉ còn lại một màu đỏ.

Một màu đỏ hư ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi