Chương 1600
Cô ta ôm “Cố Mạc Hàn” rất chặt, giọng nói tràn đầy niềm vui: “Em biết mà, anh còn lưu luyến, anh vẫn còn yêu em.”
“Mạc Hàn, nếu cô ấy đã đi rồi, anh có thể buông bỏ cô ấy được không? Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp, thấu hiểu lẫn nhau, bao dung cho nhau, là một cặp vợ chồng thong dong, hạnh phúc, giữ gìn thật tốt cuộc hôn nhân của chúng ta, được không?”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô ta, “Cố Mạc Hàn” biết rằng mình phải tạm thời ngụy trang .
“Được.” Anh gật đầu.
Nhưng đôi tay anh lại không ôm lấy Chu Hiểu Tinh, mà chỉ đơn giản là vỗ về cô hai cái.
Hai ngày tiếp theo trôi qua, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Cố Mạc Hàn” mỗi ngày đều vô cùng chủ động, vô cùng chịu khó.
Anh không chỉ đảm nhận việc nấu ăn một ngày ba bữa cho Chu Hiểu Tinh, mỗi bữa ăn đều thay đổi để nấu được món ăn mà cô ta thích.
Hơn nữa bất kể việc lớn nhỏ đều hoàn toàn tự tay làm.
Ngay cả tâm trạng của Chu Hiểu Tinh, anh cũng chăm sóc chu toàn hết.
Với sự chăm sóc cẩn thận của anh, Chu Hiểu Tinh nhanh chóng hồi phục.
Điều quan trọng hơn là, cô ta cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy, cô ta giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, và “Mạc Hàn” chính là hoàng tử của cô, yêu cô sâu sắc.
Hai ngày mật ngọt đã khiến Chu Hiểu Tinh hoàn toàn choáng váng đầu óc vì tình yêu.
Ngay cả mẹ Chu khi thấy cô hồi phục nhanh như vậy, cũng gạt bỏ đi thành kiến đối với Cố Mạc Hàn.
Sáng hôm sau là ngày xuất viện.
Hôm nay “Cố Mạc Hàn” vẫn giống như thường ngày, anh xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt, tới phòng bệnh.
Thấy chiếc hộp giữ nhiệt trong tay anh, Chu Hiểu Tinh đã nở nụ cười ngọt ngào, đồng thời đưa tay ra đón lấy.
Tuy nhiên, lúc thấy chiếc hộp giữ nhiệt rất nhẹ, dường như không chút trọng lượng, cô ta rất ngạc nhiên.
“Mạc Hàn, không phải là anh cầm nhầm chứ, trong đây hình như không có canh.”
Lúc này, “Cố Mạc Hàn” đột ngột đứng dậy.
Anh nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Không phải.” Anh trả lời một cách lạnh lùng.
Nụ cười trên khuôn mặt Chu Hiểu Tinh chợt tắt: “Mạc Hàn, anh sao vậy, sao đột nhiên anh lại cười như vậy, em thấy có chút không quen.”
“Không quen?” Anh nở nụ cười khinh thường, nụ cười càng thêm thâm sâu, hướng ánh nhìn u ám về phía Chu Hiểu Tinh: “Chúng ta là vợ chồng mà, sao em lại cảm thấy không quen?”
“Nhưng….” Chu Hiểu Tinh nói được một nửa, lại không nói nữa mà chuyển sang câu khác.
“Mạc Hàn, có phải là anh gần đây chăm sóc em mệt quá không, lát nữa là em được ra viện rồi, đợi khi em ra viện rồi, anh hãy nghỉ ngơi một chút, đừng vì em mà vất vả.”
Lúc này, cha Chu và mẹ Chu đẩy cửa đi vào.
Thấy bọn họ, Cố Mạc Hàn liền lạnh lùng nói một câu: “Tốt lắm, bây giờ mọi người đều đã tới đông đủ rồi, có thể bắt đầu rồi.”