Chương 1602
Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói không chút dao động.
“Đứng càng cao, ngã càng đau. Chỉ khi được trải nghiệm vẻ đẹp của thiên đường, mới biết địa ngục tàn khốc như thế nào.”
“Chu Hiểu Tinh, cô biết không, bây giờ tôi hận không thể tự tay bóp chết cô.”
“Là cô, nói dối tôi, cô đã lặp đi lặp lại những lời bịa đặt để lừa tôi. Chính cô, ngụy tạo ra thân phận của tôi, để tôi biến thành cái gọi là vị hôn phu của cô. Chính cô, hết lần này tới lần khác diễn xuất, lợi dụng sự áy náy và tội lỗi của để ép tôi phải cưới cô.”
“Chu Hiểu Tinh, cô thật độc ác! Cô có biết không, mọi chuyện đều do những lời nói dối của cô, cô đã phá nát, hủy hoại cuộc sống của tôi và Nam Khuê, tôi đã quên cô ấy, làm tổn thương cô ấy, phụ lòng cô ấy.”
“Vì thế Chu Hiểu Tinh, tôi bây giờ còn có ý định muốn giết chết cô đây.”
Lục Kiến Thành bước từng bước về phía trước.
Cuối cùng, anh dừng lại nhìn xuống Chu Hiểu Tinh.
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh cảm thấy cổ mình nghẹt thở, lúc cô ta phản ứng lại, Lục Kiến Thành đã siết chặt cổ cô ta.
Khuôn mặt của anh lạnh tanh không chút biểu cảm.
Đôi mắt chứa đầy thù hận.
Chu Hiểu Tinh ngẩng đầu thở dốc.
Cô ta muốn cầu xin sự thương xót, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mặc dù không nói ra, nhưng cô ta biết rằng anh thực sự có dã tâm, cũng thực sự muốn giết cô.
Sau tất cả, đôi mắt của anh thật lạnh lùng, chỉ toàn sự căm ghét, thù hận.
Khoảnh khắc này, cô ta biết anh đã thực sự ghét bỏ mình rồi.
Nhưng cô ta không hối hận.
Cô ta yêu anh, cho dù thực sự phải chết trong tay anh, cô ta cũng không oán than.
Tất cả mọi việc dù có thế nào cô ta cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Không khí càng ngày càng loãng, sắc mặt Chu Hiểu Tinh cũng ngày càng nhợt nhạt, thở càng lúc càng khó khăn.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô ta, đôi mắt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.
Lúc này, mẹ Chu không thể nhịn được nữa, vội vàng chạy tới, điên cuồng kéo tay Lục Kiến Thành ra.
“Bỏ ra, Cố Mạc Hàn, cháu mau bỏ tay ra.”
“Hiểu Tinh không ổn rồi, nó không thở được rồi, cháu thực sự muốn giết nó sao?”
“Cố Mạc Hàn, cháu bỏ tay ra, bác xin cháu đấy!”
Nhưng những lời mẹ Chu nói, Lục Kiến Thành đều để ngoài tai.
Anh như không nghe thấy gì cả, tiếp tục bóp cổ Chu Hiểu Tinh.
“Cố Mạc Hàn, mau buông tay ra!”
Bỗng nhiên, khi câu nói đó vừa dứt, có âm thanh của thứ gì đó phun ra, là máu ở phía sau lưng Lục Kiến Thành phun ra như vòi phun, phun một cách dữ dội.
Toàn bộ lưng anh cứng đờ, châm chích, Lục Kiến Thành từ từ buông tay ra.