CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 1668

Trên thực tế, Nam Khuê biết rằng nếu cha phát hiện ra, có lẽ vẫn sẽ quyết định ra đi.

Bởi vì ông ấy và chú Chu cực kỳ giống nhau, vào lúc nghĩ đến sứ mệnh của mình, bọn họ đều là cảnh sát, cho nên sẽ dốc sức toàn lực, làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.

Rời khỏi nhà Chu Tiễn Nam, Lục Kiến Thành và Nam Khuê ngồi vào trong xe, lúc này chỉ còn lại hai người họ, Nam Khuê liền vươn tay ôm lấy anh.

Lúc này, cô không khác gì một con mèo nhỏ đáng thương, mềm nhũn nép vào lòng anh.

Nam Khuê không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm lấy anh thật chặt.

Dựa vào lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp thở và nhịp tim trầm ổn của anh một cách lặng lẽ.

Cô rất yên lặng, nhưng là sự yên lặng khiến người khác đau lòng.

Lục Kiến Thành biết cô buồn nên anh cũng chỉ im lặng ôm cô vào lòng.

Nếu cô đã không muốn nói chuyện, anh sẽ không ép buộc cô.

Cho tới khi cô muốn nói, anh nhất định sẽ ở bên lắng nghe cô trút bầu tâm sự.

Một lúc lâu sau, Nam Khuê mới chịu mở miệng, nhàn nhạt nói: “Khi mẹ em ghi lại tin tức ngày ông mất trong cuốn nhật ký của mình, em đã không tin. Tập tài liệu tra ra được ông ấy đã mất, em cũng không tin.”

“Em luôn cảm thấy ông ấy vẫn còn sống, và đang cố gắng bảo vệ em trong bóng tối.”

“Nhưng khi dì Mộc Uyển nói ra toàn bộ chuyện năm đó cho em nghe, lúc đó em chợt hiểu ra tất cả, em biết rằng cha em đã thật sự không còn ở trên đời nữa.”

Khi cô nói, nước mắt cô lại trào ra.

“Ông xã à, em đau lòng quá.”

“Rõ ràng hai người bọn họ còn chưa gặp nhau, sao lại khó chịu như vậy? Đây là sự thần kỳ của quan hệ huyết thống sao?”

Lục Kiến Thành gạt tóc mái của cô sang bên, nhẹ giọng an ủi cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ khóc đi.”

Nam Khuê rất muốn khóc, bởi trước đó cô luôn cố gắng kìm nén khi ở trong nhà họ Chu.

Bây giờ Lục Kiến Thành chủ động nói ra, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Ôm lấy Lục Kiến Thành, cô òa khóc như một con mèo con bị thương.

“Huhuhu, em không còn cha nữa rồi.”

“Em luôn muốn gặp ông ấy, nhưng ông trời không cho em cơ hội được gặp mặt ông ấy.”

“Ông xã, từ nay về sau em chính là đứa trẻ mồ côi, không còn được hưởng tình thương của cha mẹ nữa”.

Vừa nghĩ đến điều này, Nam Khuê liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

Lục Kiến Thành vẫn ôm lấy cô, anh siết chặt vòng tay hơn, kiên nhẫn lau nước mắt trên mặt cô.

“Sau này em còn có ông xã, ông xã sẽ thương em nhiều hơn.”

“Còn có Niệm Khanh và Tư Mặc, hai đứa nó nhất định sẽ hiếu thuận với em.”

Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành liền cảm thấy bụng của Nam Khuê động đậy.

Anh đưa tay lên, đứa bé bên trong đang đạp vào bụng Nam Khuê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi